Mỹ nhân xuống nước, tài tử xuất hiện
"Giả tạo! Đứng ở góc độ của kẻ thắng mà chỉ trỏ ta, nói một tràng dài, chẳng qua là muốn cho mình yên tâm thoải mái."
Lời của Lý Mộc An khiến Lận Ngưng Hà dừng lại, nàng bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương nói một cách chắc chắn: "Lý Mộc An, ta và ngươi ở chung thời gian không dài, nhưng ta biết ngươi vẫn là người thiện lương, việc sắp xếp ổn thỏa là ta có khả năng làm được, về phần ngươi chọn như thế nào, ta không có quyền can thiệp."
"Lựa chọn? Ngươi cảm thấy ta còn có lựa chọn? Không có nhà mẹ đẻ, không có phu quân, không có hài tử, ta còn có thể làm cái gì?"
Đối với nữ nhân thời đại này mà nói, quả thực không có gì cả, hơn nữa, loại chuyện này cho dù đặt ở hiện đại cũng là đả kích trầm trọng mà rất nhiều người không thể vượt qua.
"Lận Ngưng Hà, nếu như ngươi thật sự muốn tốt cho ta dù chỉ trong một khắc, xin hãy mang cho ta một chén rượu độc, đến chỗ Diêm Vương ta đều sẽ nói ngươi là người lương thiện!"
Nghe vậy, Lận Ngưng Hà nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi, có chút mệt mỏi quay đầu nhìn về phía Tần Chính Văn hỏi: "Có thể tìm được không?"
Tần Chính Văn biết nàng đang nói gì, vẫy tay với thủ hạ, gật đầu nói: " Pha chế rượu độc cần một chút thời gian."
Trên thực tế, hắn cảm thấy ý nghĩ của hai người đều không sai.
Lý Mộc An cảm thấy tiền đồ vô vọng, tiêu sái chết đi cho thanh thản. Lận Ngưng Hà cho rằng lưu vong là tội phạt cuối cùng, gắng gượng qua đi thì còn có hi vọng, cái gọi là chết tử tế không bằng sống tạm bợ.
Trải nghiệm khác nhau, tính cách khác nhau, dẫn đến phương thức suy nghĩ khác nhau.
Thấy có người chuẩn bị rượu độc, Lý Mộc An rốt cục bật cười từ trong lòng, nàng gọi thị nữ đang thất thần tới trang điểm cho mình, đợi hai khắc đồng hồ sau mang rượu độc về, nàng cũng trang điểm xong.
Kiểu tóc của Lý Mộc An không còn là kiểu tóc xoăn sau khi đã thành thân, nàng càng có sắc thái thanh xuân hơn, ngay cả trang dung cũng được chọn khá là thiếu nữ, so với lúc ở Đông Cung còn đẹp mắt hơn. Lúc này, nàng nhận lấy rượu độc, ngửi mùi vị của nó, đáng yêu lè lưỡi, Lận Ngưng Hà tựa hồ thấy được Lý Mộc An ngày đó cùng mình học thể dục.
"Hóa ra là mùi rượu độc này, thật sự không dễ ngửi."
Nói xong, Lý Mộc An nhìn về phía Lận Ngưng Hà, khoát tay nói: "Các ngươi đi trước đi, rượu độc tự ta uống, sẽ không liên lụy các ngươi."
Lý Mộc An xinh đẹp rực rỡ khiến Lận Ngưng Hà cảm thấy vô cùng tiếc nuối, rõ ràng còn chưa tới hai mươi tuổi, lại khát vọng cái chết như vậy.
"Bảo trọng."
Thậm chí Lận Ngưng Hà còn không biết nên nói gì, nhìn thấy Lý Mộc An vui vẻ như vậy, mình cho đối phương rượu độc đã không có tư cách khuyên bảo.
"Đúng rồi, nể mặt ngươi đã giúp ta nên ta nói cho ngươi một chuyện. Ngươi phải cẩn thận Thừa Bình quận chúa, lúc ở Đông Cung, là nàng ta nói xấu ngươi rất nhiều, khiến ta hiểu lầm ý của ngươi, nàng ta tuyệt đối không đơn thuần như bề ngoài."
Nếu là trước đây, Lận Ngưng Hà sẽ không tin, nhưng bây giờ nàng ta thật sự nghi ngờ ý đồ của Trần Diệu Vũ, nhìn thoáng qua Lý Mộc An rồi gật đầu rời đi.
Đợi xe ngựa của bọn họ rời khỏi phủ Nhị hoàng tử, Lý Mộc An mới cầm lấy rượu độc, không chút do dự uống một hơi cạn sạch, sau đó, nàng nhẹ nhàng buông chén rượu xuống, trên mặt tràn đầy nụ cười giải thoát.
"Trăng lên cao, mỹ nhân yểu điệu. Dáng thướt tha, lòng ta bồi hồi."
Mỹ nhân phất tay cho lui người, ngâm nga ca hát, mặc y phục hoa lệ, nằm xuống giường, có được giấc ngủ ngàn thu mà nàng hằng mong đợi.
Từ ngày đó về sau, Lận Ngưng Hà không ra khỏi phủ Lục hoàng tử nữa, không chỉ có ý tránh mặt Thái tử, mà còn muốn bầu bạn với Tần Miểu. Cũng may Tần Miểu đã hơn hai tuổi, trải qua đoạn thời gian gian nan nhất, phần lớn thời gian coi như ngoan ngoãn.
Tần Chính Văn hướng Vĩnh Hưng Đế xin chỉ thị việc này, Vĩnh Hưng Đế có chút do dự, trái lại hoàng hậu rất sảng khoái gật đầu.
Thời gian nhoáng một cái đã tới tháng năm, Tần Chính Văn dẫn Lận Ngưng Hà hành lễ ở tông miếu, đến lúc này mới tính là được liệt tổ liệt tông hoàng thất thừa nhận.
Mặt khác, tháng năm cũng là ngày lưu đày Khổng Tuyền, hạ nhân mới được thay là do Tần Chính Văn chọn lựa, để thời gian cuối cùng của Khổng Tuyền rất thư thái.
Về phần tại sao là thời gian cuối cùng.
"Cái gì? Tuyền tỷ tỷ nhảy sông?"
Lận Ngưng Hà đang chơi với Tần Miểu, Tần Chính Văn có chút do dự kéo nàng sang một bên, cuối cùng vẫn nói với nàng việc này.
"Ừ, người của chúng ta trên đường rất chiếu cố nàng ấy, lúc đi lên cầu nàng ấy nói muốn dừng lại ngắm phong cảnh nên bọn họ không ngăn cản, ai biết nàng ấy không chút do dự nhảy xuống."
Nói xong, Tần Chính Văn lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo.
"Vốn dĩ ta không muốn nói cho nàng, nhưng nàng ấy để lại cái hộp gỗ này cho nàng."
Lận Ngưng Hà vội vàng nhận lấy hộp gỗ, sau khi mở ra bên trong có một tờ giấy, phía trên rõ ràng viết ba chữ "Tiểu Hà nhận". Trong đó là một ít đồ trang sức, là những món Khổng Tuyền thường mang, còn có một quyển trục phiên bản bỏ túi.
Mở quyển trục ra, bên trong thêu đồ án một dòng suối nâng một đóa hoa sen, bên cạnh có một hàng chữ nhỏ: Lần đầu gặp trằn trọc khó ngủ, từ biệt tâm tâm tương niệm.
Xem xong, Lận Ngưng Hà cẩn thận thu lại quyển trục, đem thả vào trong hộp, nhìn đồ trang sức tinh xảo bên trong, nàng đau đớn nhắm hai mắt lại.
"Tuyền tỷ tỷ, sao tỷ phải khổ như vậy? Có lẽ ta thật sự không hiểu nổi các tỷ."
Trên hành lang vắng lặng, xa xa là Tần Miểu đang chạy nhảy cùng Thanh Nhi, Lận Ngưng Hà ôm chặt hộp gỗ vào lòng, nước mắt rơi lã chã.
"Nếu đây là lựa chọn của tỷ, chắc hẳn đối với tỷ, cái chết còn hơn bị lưu đày. Ta sẽ nuôi Miểu Nhi khôn lớn, để con bé sống cuộc đời mà nó mong muốn."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |