Một Ngày Của Thái Tử
Nhưng mà, sau khi Lận Ngưng Hà thành thân người theo dõi nàng ít đi rất nhiều, không có đạo lý đột nhiên xuất hiện lượng đề tài thảo luận lớn như vậy. Nghĩ Huyệt chú ý tới điểm này, báo cáo cho Tần Chính Văn ở xa tận Trường Giang, hắn lập tức hạ lệnh nghiêm tra ngọn nguồn lời đồn đãi, nhưng không có nói cho Lận Ngưng Hà.
Đương nhiên, có quy củ của Viên Quỳnh Lập, những lời đồn này không truyền ra trong cung được, nhưng không thoát khỏi lỗ tai của Tần Thiên Hồng.
"Đây chính là chuyện lạ xảy ra gần đây, điện hạ."
Giang Mạo Linh báo cáo xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Thiên Hồng, phát hiện đối phương đang nhìn mình.
"Ha ha, vất vả cho ngươi rồi. Lục đệ muội đã thành miếu gặp, chính là người của hoàng thất, bị người vu oan lung tung trong sạch xác thực có tổn hại mặt mũi hoàng thất, ta sẽ phái người đi thăm dò."
Trong giọng nói của Tần Thiên Hồng không nghe ra dao động gì, điều này khiến Giang Mạo Linh có chút không hiểu ra sao.
Hắn làm việc ở dưới tay Tần Tinh Mặc đã biết rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm ân oán tình cảm của mấy người này. Cho nên, khi hắn nghe được lời đồn đại gần đây vội vàng tới bẩm báo, chính là muốn thu hoạch được một chút coi trọng.
Vốn dĩ chính là sai thần, Giang Mạo Linh cần phải đặc biệt nỗ lực.
Trong lúc suy nghĩ, nghe Tần Thiên Hồng hỏi: "Còn có chuyện gì khác không?"
Lại bình thản như vậy? Chẳng lẽ là ta hiểu sai rồi sao?
Giang Mạo Linh vốn không chắc chắn, dù sao, hai huynh đệ cướp một nữ nhân cũng không có gì, nhưng làm đại ca muốn cướp đệ muội thì quá mức. Cho nên, y không đặt hy vọng ở trên này, quả thật đã chuẩn bị đồ vật thật sự.
"Có, đây là chính sách cải biến lúa thành dâu mà thuộc hạ viết trước đó, sau khi được Lục hoàng tử phi nhắc nhở, lại cùng Bàng huynh mấy phen thương thảo mới cho ra kết luận, xin điện hạ xem qua."
Cung nhân nhận lấy quyển sổ dày, xác nhận không có chuyện gì thì giao cho Tần Thiên Hồng. Tần Thiên Hồng mở ra nhìn lướt qua vài lần, sau đó ban thưởng ghế ngồi cho Giang Mạo Linh, còn mình thì cẩn thận xem xét kế sách.
Nếu nói loại chuyện này trước đó không phải không có người đề cập qua, nhưng quy mô to lớn như thế, lại có kế hoạch có mục đích thôi động lần đầu tiên, Tần Thiên Hồng nhìn hồi lâu, Giang Mạo Linh không có chút dấu hiệu bực bội nào, ngược lại bởi vì tâm huyết của mình được coi trọng mà lòng tràn đầy vui mừng.
Thật lâu sau, Tần Thiên Hồng nhìn thấy cuối cùng, sau đó lật đến một chỗ phía trước, hỏi: "Ta nghe nói, lúc ấy Lục đệ muội làm khách khanh Đông Cung cùng phản tặc gặp các ngươi, nàng là có ý kiến với bài thi của các ngươi?"
"Đúng, khi đó chúng ta nói chuyện phiếm một lát, Lục hoàng tử phi đã hỏi ta và Bàng huynh rất nhiều vấn đề mấu chốt, trong đó có lương thực dự trữ và chiến sự liên quan, quả thật là châm thấy máu."
"Nghe ý của ngươi, tựa hồ đánh giá Lục đệ muội rất cao."
Tới rồi! Một câu mấu chốt.
Thân là thần tử, nhất định phải có thể nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói. Tuy Giang Mạo Linh không biết Lận Ngưng Hà có bao nhiêu quan trọng đối với Tần Thiên Hồng, nhưng hắn có thể vô hại, thanh nhã đánh cược một chút.
"So với ngoại giới đối với Lục hoàng tử phi có rất nhiều mỹ danh, thuộc hạ cảm giác đơn giản hơn nhiều. Cái gọi là ba người đi tất có sư phụ của ta, Lục hoàng tử phi có thể chỉ ra chỗ thiếu sót của thuộc hạ, có thể làm sư phụ của ta."
"Nói không sai. Nhưng, bề tôi, phải giữ lòng với xã tắc, lập tâm vì dân. Mạo Linh, chính sách ngươi đưa ra có thể mưu phúc lợi cho Đại Tĩnh, nghĩ thêm như thế nào phổ biến cùng theo tiến, không nên dùng bàng môn tà đạo lấy lòng bên trên."
Tần Thiên Hồng nói rất rõ ràng, làm cho Giang Mạo Linh thật lòng cảm giác hắn dễ ở chung hơn so với Tần Tinh Mặc, đồng thời sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, vội vàng đứng dậy hành lễ nói: "Tạ điện hạ chỉ điểm, thuộc hạ thụ giáo, ghi nhớ trong lòng."
"Được rồi, kế sách này ta sẽ trình cho phụ hoàng xem, ngươi đi xuống đi."
Giang Mạo Linh hành lễ rời đi, Tần Thiên Hồng mới thở dài.
"Thái tử nhìn như địa vị cao, nhưng chuyện không làm được lại quá nhiều..."
Xử lý công vụ một hồi, thẳng đến buổi trưa, Tần Thiên Hồng mới đi đến chỗ ăn.
Hôm nay là ngày Tần Song Hi rời kinh, cuối năm ngoái hồi kinh, vợ chồng Vĩnh Hưng đế đã lâu không gặp qua năm nay, đây đã là năm thứ năm hắn thường trú ở Tái Bắc không thể đoàn tụ.
Qua năm mới, ra tháng Giêng, ngay sau đó chính là hôn lễ của Tần Chính Văn, sau đó liền bắt đầu chuẩn bị chỉnh đốn binh mã trở về Tái Bắc, mãi đến tháng Tư, những binh lính bị thương mới toàn bộ trở về, đến tháng Sáu, đã đến lúc trở về.
Bữa cơm này là Tần Thiên Hồng ăn cùng với đệ đệ ruột của mình, vốn dĩ còn có Tần Chính Văn, nhưng hắn không có ở đây thì đành chịu.
Ăn cơm xong, mấy người trực tiếp rời khỏi Khảm Huyền Môn ở Hoàng Thành, trên đường không bàn luận bất kỳ công vụ gì, chỉ ôn lại chút chuyện thú vị khi còn bé.
Trên cổng thành Khảm Huyền Môn, Tần Thư Kỳ đã đợi từ lâu, thấy hai người tiến đến liền ôm quyền cười nói: "Hoàng huynh, Tứ ca."
"Ngũ đệ? Ta còn tưởng rằng ngươi không tới, vừa rồi sao không cùng nhau ăn một bữa chứ?"
"Ha ha, ta tự do tản mạn quen rồi, không khí trong cung thật sự khiến ta không thoải mái."
Tần Thiên Hồng cười vỗ vỗ bả vai Tần Thư Kỳ, nói với Tần Song Hi: "Ngũ đệ từ trước đến nay vốn không thích trong cung, hơn nữa, nếu vào cung, không thể không đi chỗ Uyển tần nương nương vấn an, thì không tránh khỏi bị thúc giục hôn sự."
"Ha ha, Hoàng huynh thật hiểu rõ ta."
Nói đùa xong, Tần Thư Kỳ đi đến bên cạnh Tần Thiên Hồng, nhìn về phía đại quân bên ngoài.
"Binh sĩ Tái Bắc hùng tráng biết bao, quả nhiên là bức tường thành Đại Tĩnh ta chống đỡ ngoại địch xâm lăng."
"Đúng vậy."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |