Phẫn nộ không thể trực diện (2)
Nói xong, Lãm Cấu không che giấu nhìn về phía Lận Ngưng Hà, hành lễ đạo nhân nói: “Tôn giá trong lòng có nghi hoặc, bần đạo không dám nói là tôn giá giải thích nghi hoặc, nhưng tự nguyện xin lệnh, đẩy ra mây mù cho tôn giá.”
Bởi vì Lãm Cấu không nói lời dư thừa, cho nên Lận Ngưng Hà còn có thể nói chuyện với hắn, bèn nói: “Trong lòng ta không có gì nghi hoặc, chỉ là Thanh Nhi đòi lại công đạo mà thôi.”
“Công đạo tự nhiên phải đòi, nhưng tình báo có lẽ có sai lầm, tôn giá không ngại chờ một chút.”
Nói xong, Lãm Cấu hành lễ với mọi người, vung phất trần tiêu sái rời đi.
Tần Chính Văn phản ứng lại ý tứ Lãm Cấu, hơi ly khai đại điện một lát, lúc này mới trở về nói: “Tiểu Ngưng, tìm được đoàn xe của Thanh Nhi, nàng không có việc gì, thành viên Tổ Kiến có chút thương binh cũng không đáng ngại. Chỉ là lúc ấy dẫn đội chính là Diệp Tử, hắn càng vững vàng, thời điểm trốn đi không có tùy tiện xin giúp đỡ cùng truyền tin, lúc này mới tạo thành hiểu lầm.”
Nghe thấy Thanh Nhi không sao, thần kinh căng thẳng của Lận Ngưng Hà mới thả lỏng, trong lúc nhất thời cảm thấy mệt mỏi, lại đột nhiên nhớ tới chi tiết trong đó có vấn đề, vừa định nói gì đó lại bị Tần Chính Văn đã sớm hiểu ý của Viên Quỳnh ngăn lại.
“Việc này về nhà lại nói.”
Giọng nói nhỏ nhẹ không đủ để mấy người phía trên nghe được, cuối cùng Thái hậu cũng yên lòng, nói: “Nếu người không có việc gì, Vũ Nhi vẫn nên dựa theo dự định ban đầu giam lỏng ở Dưỡng Thiên Cung là được.”
“Mẫu hậu, việc này không ổn. Nếu đã biết Thừa Bình tâm địa ác độc như thế, mẫu hậu tuổi tác đã cao không có lòng dạy bảo, liền tuyệt đối không thể lưu nàng ở bên người. Con dâu có một phương pháp, vừa không thương tổn Thừa Bình, còn có thể thực hiện một tâm nguyện của mẫu hậu.”
Nghe nửa đầu Thái hậu định cắt ngang phản bác, nửa sau lại khiến bà ta yên tĩnh lại, ngược lại Trần Diệu Vũ có dự cảm không tốt.
Vị hoàng hậu này làm việc từ trước đến nay làm người ta khó có thể lý giải, nhưng nếu bàn về kết quả, mỗi lần nàng đều là một phương thu lợi, về phần những người khác liền không nằm trong phạm vi nàng cân nhắc.
“Gọi Thất hoàng tử vào.”
Theo lời dặn dò của Viên Quỳnh, cung nhân liên tục truyền lệnh, Tần Chính Chương mặc trang phục nghiêm chỉnh đi vào, hành lễ với từng người một, đồng thời đối diện với ánh mắt của Tần Chính Văn, lặng lẽ thở dài, cuối cùng ánh mắt mang theo tình cảm nhìn về phía Trần Diệu Vũ.
Thành thật mà nói, hai người này hiểu rõ lẫn nhau, bị hắn nhìn như vậy, Trần Diệu Vũ đột nhiên có chút buồn nôn.
“Ngày ấy con dâu và phu quân thương nghị việc này đúng lúc bị Thất hoàng tử bắt gặp, hắn lập tức báo cho chúng ta biết tâm ý của hắn, khẩn cầu phu quân không nên hình phạt Thừa Bình, còn nói bất luận Thừa Bình thế nào cũng nguyện ý cưới nàng làm chính phi.”
Lời này vừa nói ra, Thái hậu kinh ngạc nhìn phía Tần Chính Chương, nỉ non nói: “Đúng rồi, Tiểu Thất vẫn đi theo bên cạnh Chính Văn, cũng coi như chơi cùng Vũ Nhi từ nhỏ đến lớn, ai gia sao không nghĩ tới tâm ý của hắn chứ?”
A, đừng nói ngươi không nghĩ tới, chính ta cũng không nghĩ tới a.
Tần Chính Chương cười cười như nhận mệnh, chợt hành lễ với Thái hậu nói: “Thái hậu không biết là chuyện bình thường, nhưng ta tuyệt đối không thua bất kỳ ai trong chuyện yêu Vũ Nhi, xin Thái hậu thành toàn.”
Trần Diệu Vũ vô cùng kinh ngạc, bảo cô tin rằng Tần Chính Chương thích mình còn khó chấp nhận hơn trời sập. Ngoài ra co đầu rụt cổ ở Dưỡng Thiên Cung còn có khả năng tính toán, nếu gả cho Tần Chính Chương thì thật sự không thể xoay chuyển tình thế.
Nhưng Trần Diệu Vũ vừa định tỏ thái độ với Thái hậu, lại đối diện với ánh mắt của Lận Ngưng Hà, địch ý ẩn chứa trong đôi mắt đẹp kia khiến cô nhớ tới uy áp vừa rồi.
Phải biết rằng, ở đây hoặc là hoàng đế hô mưa gọi gió, hoặc là hoàng hậu uy hiếp lục cung, ngay cả thái hậu cũng là từng từ thâm cung giết ra. Nàng là một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng ở Dưỡng Thiên Cung, một quận chúa nho nhỏ không có Tần Chính Văn che chở thì không thành được chuyện gì, bị uy áp bực này quả nhiên là thiếu chút nữa tè ra quần.
Trước mắt như thế, ánh mắt Trần Diệu Vũ rời rạc khắp nơi, Hoàng hậu bên cạnh lại tiến lên dắt nàng ta, ôm bả vai nàng ta nói: “Thừa Bình, thế gian có nam tử si tình yêu nàng như vậy, lại không cần bị giam lỏng trong cung, chỉ cần nàng thành thành thật thật làm Thất hoàng tử phi là có thể không tính toán quá khứ, cơ hội tốt như vậy nàng phải nghĩ kỹ nha.”
Buồn cười! Gả cho Tần Chính Chương còn không bằng bị giam lỏng ở Dưỡng Thiên Cung! Hắn ngoại trừ việc vui chính là việc vui, ở trước mặt phản tặc vì mạng sống có thể nói ra cam nguyện tự cung, người như vậy đối với ta mà nói ngay cả nam nhân cũng không tính.
Nhưng Trần Diệu Vũ thật sự có tư cách chọn sao?
Nàng hận Lận Ngưng Hà thấu xương, nhưng bây giờ ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có.
Trần Diệu Vũ quay đầu lại muốn nhìn Thái hậu một chút, Tần Trung Hiên ở bên ho nhẹ một tiếng nói: “Thừa Bình, hại cả nhà người, mưu hại huynh tẩu, những tội này cho dù là hoàng tử công chúa cũng không thoát được phạt nặng. Trẫm niệm tình cha con và tình mẹ con gửi gắm công lao của con chưa truy cứu sâu, lại làm đến hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu vẫn cứ ngu xuẩn mất khôn, trẫm liền mời luật Đại Tĩnh đến trong điện, do mẫu hậu theo luật trị tội.”
Dưới áp lực nhiều mặt, Trần Diệu Vũ không chống đỡ nổi, nhìn thoáng qua Tần Chính Văn yêu sâu đậm của mình, nhưng lại nhận được ánh mắt tràn ngập thất vọng.
Trần Diệu Vũ mất hết sức lực quỳ rạp xuống đất, nghiến răng nghiến lợi, sau đó mạnh mẽ nói: “Tạ ơn Hoàng thượng Hoàng hậu, Vũ Nhi nhất định sẽ thay đổi triệt để, cố gắng làm một hiền thê, an phận thủ thường.”
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |