Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây Bạch Quả (2)

Phiên bản Dịch · 1238 chữ

Ở kinh thành có người nhìn, phải tuân thủ lễ nghi hoàng thất, Tiểu Ngưng không có cách nào vô ưu vô lự như vậy. Mà tới Nam Cương, có lẽ một mực bưng mới càng kỳ lạ.

Nhìn thấy ái thê vui vẻ, tâm tình Tần Chính Văn cũng tốt lên rất nhiều, mấy người cùng nhau kéo việc nhà, ăn cơm trưa xong, lúc này mới tiến vào vấn đề chính.

"Nam Cương có thứ A Linh ném? Vị đạo trưởng kia nói mơ hồ, không rõ nguyên do."

"Đạo môn chính là như thế, có đôi khi biết nhưng không thể nói. Tam ca Tam tẩu có ấn tượng hay không?"

Hai người suy nghĩ một chút rồi dồn dập lắc đầu, A Man nói ra: "A Man không biết tìm cái gì. Nếu như mất đồ vật gì đó thì có thể thuận theo đường cũ mà đi một chút cũng có thể tìm được".

"Được! Cứ làm theo lời A Man, A Man, chúng ta đi." Lận Ngưng Hà đứng dậy đưa tay về phía A Man, hai người thân mật nắm tay nhau đi ra khỏi phòng, hai huynh đệ Tần Chính Văn chỉ có thể cười đi theo.

Có cái gì không tốt chứ? Tìm được hay không, vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Lận Ngưng Hà ở Nam Cương chưa hành động gì, đi đầu tiên là phòng của A Man trừ độc, từ nơi này đi ra liền đến thẳng chỗ Đại Vu. Nhưng, lúc này không đợi bọn họ gõ cửa, Đại Vu đã sớm chờ ở trong sân, nhìn thấy bóng người Lận Ngưng Hà lập tức tiến lên.

Trải qua mấy lần trực diện đối mặt với Thần Huyền, Lận Ngưng Hà rất quen thuộc với thần sắc của Đại Vu, trước khi hắn tới đây đã nói với A Man: "Nếu như hắn muốn quỳ lạy, nhớ giúp ta ngăn cản một chút."

Không đợi A Man cảm thấy kỳ quái mà đặt câu hỏi, quả nhiên Đại Vu có động tác này, A Man lập tức dùng tiếng Nam Cương gọi hắn lại.

Hai người trao đổi vài câu, A Man nói: "Hắn nói nếu như Lâm Ninh mất đồ vật tự nhiên có thể đi vào tìm kiếm, tùy thời có thể vào nhà hắn."

Tuy nói như vậy, nhưng Lận Ngưng Hà theo thói quen nói lời cảm ơn, nhưng mà, dựa vào thái độ của vu bà trước đó, để tránh phiền phức, Lận Ngưng Hà không hành lễ, mà đi thẳng đến bàn mình hôn mê thức tỉnh vài vòng.

Lúc ấy nàng không có tâm tư và khí lực quan sát chung quanh, hiện tại cũng không phát hiện được cái gì, ngược lại A Man nhìn chữ khắc dưới đài đá, dùng tiếng Nam Cương đọc một lần, đem Đại Vu triệu tới hỏi, lúc này mới nói với Lận Ngưng Hà: "Trên này viết Lâm - Ninh ở đây tạm tỉnh, là ngươi đi rồi, vu bà bà không để ý lệnh cấm tới nơi này khắc lên."

Lận Ngưng Hà gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Nơi này không có."

Trên thực tế, nhắc tới vu bà, trong lòng Lận Ngưng Hà đã có đáp án, đoàn người rời khỏi thôn xóm, đi vào trong rừng, Tần Chính Văn lại lần nữa phát hiện chỗ kỳ dị.

Vừa vào rừng rậm đã có tẩu thú vờn quanh, hắn có thể phát hiện thính giác của mình vẫn tốt, nhưng ngay cả hắn cũng không phát hiện ra. Lận Ngưng Hà lại có thể cảm thụ được, cũng cười vẫy vẫy tay với nơi đó, lúc này đàn thú mới rời đi.

Trải qua rất nhiều việc lạ, lời Vĩnh Hưng đế từng nói trào lên trong lòng, Tần Chính Văn nhất thời cảm thấy không thoải mái, liền bước nhanh đến bên người Lận Ngưng Hà, lại không nói một lời.

"Làm sao vậy chính ca?"

Tần Chính Văn không trả lời được, bởi vì hắn cũng không biết mình bị làm sao, nghĩ tới nghĩ lui nói với A Man bên cạnh: "Tam tẩu, Tam ca tìm người có việc."

Đợi A Man rời đi, hắn lại mang theo Lận Ngưng Hà đi nhanh vài bước, lúc này mới hỏi: "Tiểu Ngưng, ngươi thật sự đối với những chuyện này một mực không biết?"

"Không biết, nếu không ta đã sớm nói cho ngươi biết rồi."

"Vậy tại sao ngươi lại xua tay với tẩu thú, cũng giống như đối mặt với hổ dữ trong rừng cây bên cạnh Tam Lâm thôn."

Bởi vì sắc mặt Tần Chính Văn không tốt, Lận Ngưng Hà coi trọng, nhớ lại lúc trước, kết hợp trước mắt, nàng chỉ có thể trả lời: "Bởi vì ta từng nhận được phi cầm tẩu thú trợ giúp, cho nên cảm thấy có thể giảng đạo lý với chúng nó. Lần đó ở Tam Lâm thôn ta chỉ là không muốn để nó bại lộ hành tung của chúng ta, không trông cậy vào động tác nhỏ kia có thể thành công."

Câu trả lời này hiển nhiên không thể làm cho Tần Chính Văn hài lòng, bất quá, thấy Lận Ngưng Hà có chút không biết làm sao, hắn không có cách nào hỏi tới, chỉ có thể âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm rõ ràng các loại chân tướng kỳ dị.

Đi tới căn phòng nhỏ quen thuộc kia, vu bà và Đại Vu giống nhau, đang chờ ở bên ngoài, thấy Lận Ngưng Hà đến, xa xa liền bái xuống.

Lận Ngưng Hà quay đầu nhìn về phía A Man, A Man lúc này mới tiến lên nói một câu Nam Cương, kéo vu bà dậy. Trong lúc đó, Lận Ngưng Hà nhìn về phía sườn núi cách đó không xa, phát hiện nơi đó sinh cơ chưa khôi phục, trung tâm vùng đất khô lại mọc ra một cây ngân hạnh.

Không cần vu bà bà chỉ thị, Lận Ngưng Hà chợt cảm thấy kỳ lạ, tự nhiên mà đi lên sườn núi, dừng lại ở dưới tàng cây bạch quả.

Cây ngân hạnh này to bằng một người ôm, cao bằng mấy người. Lận Ngưng Hà nhớ rất rõ, rễ cây chính là nơi mình nằm lúc trước. Vì thế, nàng nhìn về phía mọi người đi theo, hỏi vu bà: "Cây này là các ngươi trồng để khôi phục đất đai sao?"

A Man phiên dịch xong, câu trả lời của vu bà lại do A Man phiên dịch ra nói: "Vu bà nói, tình mẫu tử của đất mẹ, làm cho Lâm Ninh thức tỉnh, đây là báo đáp của Lâm Ninh."

Nghe vậy, Lận Ngưng Hà quay đầu nhìn lại, cây ngân hạnh này đích xác làm cho nàng cảm thấy thân thiết.

Cho nên, ở trên đất đai chết héo, quang cảnh chỉ hơn một năm, lại có thể mọc ra cây bạch quả tốt như vậy? Hồi báo... hồi báo.

Lận Ngưng Hà ngồi xổm xuống sờ đất xung quanh rễ cây, phát hiện dưới lớp đất khô kia lại là đất ẩm sinh cơ bừng bừng, nàng không để ý bùn đất bẩn hay không bẩn, đưa đến bên mũi ngửi ngửi, sau khi xác nhận nó có sức sống thì lại đi đến một nơi khác.

Bạn đang đọc Ta chỉ muốn nhàn nhã làm sao liền thành mỹ nhân Hoạ Quốc rồi [Dịch] của Tiên Miêu Văn Ti
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.