Sáng sớm không yên tĩnh của Lận phủ (4)
Còn nhớ các nàng và Lận Ngô Bân cùng nhau đến thăm Hình bộ Tả thị lang lúc bấy giờ, trong nhà đối phương có một con chó rất lớn, trước ổ chó có một vòng tròn, Lận Ngô Bân và Hình bộ Thị lang đi vào trong phòng nói chuyện, để lại ba người các nàng ở trong sân cùng bọn thị nữ chơi, bọn thị nữ liên tục dặn dò không được vượt qua vòng tròn kia, nhưng Lận Hân Kỳ đầu óc dường như thiếu dây thần kinh vẫn thừa dịp thị nữ không chú ý mà bước qua, kết quả con chó điên kia trực tiếp xông tới, nếu không phải thị nữ kịp thời phản ứng kéo nó trở về, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lận Hân Mính nhớ rất rõ ràng, khi đó nàng ta hồn vía lên mây, còn Lận Ngưng Hà mới vừa bị Sơ Giáo Thục khuyên lui thì vẻ mặt cười nhạo nhìn nơi xảy ra chuyện, nhưng nụ cười kia dường như không phải dành cho Lận Hân Kỳ, mà là dành cho chính mình.
"Tỷ tỷ có thấy không, con chó điên kia vẫn luôn ngoan ngoãn nằm ở đó, nhưng một khi có người vượt qua ranh giới, nó sẽ không quan tâm khách hay không khách gì, thể hiện hai chữ "chó điên" vô cùng sinh động a."
"Ngươi có ý gì?"
"Ý của muội muội rất đơn giản." Lận Ngưng Hà nhìn về phía Lận Hân Mính, mỉm cười xán lạn đáng yêu nói: "Thật ra muội muội cũng là chó điên, tỷ tỷ ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng vượt qua ranh giới đó nha."
"Ha ha, ngươi lại còn nói mình là chó điên, ta thấy ngươi đúng là điên rồi."
Khi đó, Lận Hân Mính không cho là đúng, chỉ cảm thấy Lận Ngưng Hà so sánh mình với chó điên là quá ngu ngốc, nhưng bởi vì Lận Ngưng Hà thông minh từ trước đến nay lại làm ra chuyện này thực sự quá mức kỳ quái, cho nên chuyện này nàng ta nhớ rất sâu sắc, đợi Lận Hân Mính lớn hơn một chút hiểu chuyện, sau đó nhớ lại liền hiểu ý của nàng ta.
Trải qua nhiều năm thăm dò như vậy, nàng ta gần như có thể tìm được ranh giới của Lận Ngưng Hà ở đâu. Có đôi khi nàng ta cũng sẽ nghĩ, tại sao mình phải làm theo lời Lận Ngưng Hà nói, nhưng mỗi khi nàng ta nhớ tới sự điên cuồng của con chó điên kia và thần sắc của Lận Ngưng Hà, luôn luôn theo bản năng nắm chắc chừng mực khi đối phó với Lận Ngưng Hà.
Nhưng điều này cũng mang lại cho nàng ta chỗ tốt, để nàng ta có thể giao tiếp tốt hơn với người khác, sẽ không quá phận cũng sẽ không xa cách.
Lận Ngưng Hà à Lận Ngưng Hà, ta chưa từng vượt qua ranh giới đó, ngươi cũng đừng để ta thất vọng nha.
Sau đó, Lận Hân Mính lại hàn huyên với Thịnh Mẫn một chút chuyện phiếm, đợi đến khi Lận Ngô Bân tan triều trở về, nàng ta mới đi gọi Lận Hân Kỳ tới, bốn người cùng nhau dùng bữa sáng rồi ai làm việc nấy.
...
Bên kia xảy ra chuyện gì, Lận Ngưng Hà hoàn toàn không biết, nàng chỉ là ngủ bù một giấc thật ngon, sau khi ngủ đến tự nhiên tỉnh thì tinh thần sảng khoái, tâm trạng lập tức tốt lên, thiếu chút nữa ngay cả chuyện xảy ra trước đó đều quên mất.
Nhưng nàng không thể thật sự quên sạch sẽ, người quấy rầy nàng ngủ nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Phải làm sao bây giờ? Dựa vào cơ quan thuật mới nhập môn của nàng là không thể nào bắt được kẻ trộm, nếu như không báo quan, kẻ trộm cho dù lại đến quấy rối, nàng cũng không bắt được người.
Chờ thêm chút nữa đi, Thịnh Mẫn không thể nào luôn ngăn cản nàng, nếu như kẻ trộm kia lại đến, nàng nói gì cũng phải báo quan, thật sự không được thì tìm Tần Chính Văn giúp đỡ một chút.
Hắc hắc, vừa nghĩ tới bạn thân của mình là hoàng tử liền có chút kiêu ngạo, cảm giác "chó cậy thế chủ" lập tức liền xuất hiện.
"Ư..." Lận Ngưng Hà ngồi dậy vươn vai, chỉnh sửa lại một chút mái tóc đen có chút rối, gọi Thanh Nhi vào.
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình khôi phục như thường, trái tim treo lơ lửng của Thanh Nhi cũng coi như thật sự được thả xuống, nhưng nàng cũng không dám nói chuyện xảy ra trước đó, chỉ hành lễ rồi đi ra ngoài, một lát sau bưng chậu nước tiến vào.
Rửa mặt xong, Thanh Nhi lại mặc quần áo chỉnh tề cho Lận Ngưng Hà, Lận Ngưng Hà ngồi bên bàn uống trà, Thanh Nhi lại dọn dẹp giường chiếu xong.
Thấy Thanh Nhi trầm mặc như thế, Lận Ngưng Hà không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nhớ lại một chút trước khi ngủ, vỗ trán nhìn Thanh Nhi một chút, lại quay đầu trở về, chờ Thanh Nhi thu dọn xong nàng mới gọi Thanh Nhi tới.
"Tiểu thư."
"Ừm... Thanh Nhi à, trước đó ta không cố ý hung dữ như vậy, cái này thuộc về bất khả kháng lực, ta... Đây cũng coi như bệnh cũ, có chút sửa không được, ngươi đừng để ý."
Lận Ngưng Hà biết là mình làm sai, nhưng nàng lại không thể nói lần sau sẽ không như vậy, trạng thái đó quả thật giống như biến thành người khác, cho nên trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời, không biết nói như thế nào mới tốt.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |