Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại nhân vật

Phiên bản Dịch · 1937 chữ

Người quen cũ này hiển nhiên cũng phát giác ánh mắt Giang Chu.

Hắn vốn cũng muốn trốn, có thể thấy được Giang Chu phát hiện mình, liền rốt cuộc bước không nổi.

Hai trăm Kỵ Binh tinh nhuệ trong doanh bị một mình Giang Chu giết như chém dưa thái rau.

Hắn không cho rằng mình có thể chạy thoát được.

"Ha ha ha, Giang Chu, đã lâu không gặp."

"Không đúng, chắc là Giang Giáo Úy rồi!"

"Không nghĩ tới, mấy tháng không gặp, Giang Giáo Úy phong thái như trước, lại thành cao thủ như thế, quả nhiên là kỳ tài ngút trời!"

Người nọ không thể không cố giả bộ trấn định, cười ha ha ở cửa doanh trại, một bộ dáng cố nhân tương phùng.

Giang Chu mỉm cười: "Thạch Giáo Úy, thật sự đã lâu không gặp, ngươi lại thay đổi rất nhiều."

Người này chính là Thạch Phong lúc trước đưa hắn về Túc Tĩnh Ti.

Thạch Phong cười ha ha, đi ra doanh trại, đi về phía Giang Chu.

"Giang Giáo Úy, ngươi tới điều tra vụ án Thường Nguyên của huyện Từ Khê đúng không?"

"Vừa vặn, Thạch mỗ cũng là vì chuyện này tới đây."

Hắn thở dài nói: "Cũng không biết Thạch mỗ là sát thần phạm vào con đường nào, vậy mà vô duyên vô cớ bị oan khuất như thế, để tự chứng minh, Thạch mỗ đau khổ điều tra, mới vừa rồi tìm được nơi đây."

"Giang Giáo Úy, ngươi có điều không biết, nơi này phát sinh một chuyện nghe rợn cả người, thảm cảnh khiến người ta giận sôi."

Thạch Phong tỏ vẻ vô cùng căm phẫn.

Giang Chu lẳng lặng nhìn hắn biểu diễn, mặc hắn đến gần, mới ân cần hỏi: "Ồ? Không biết Thạch Giáo Úy phát hiện cái gì? Có thể cho ta biết hay không?"

"Ai, Giang Giáo Úy ngươi có điều không biết a."

Thạch Phong thở dài: "Nơi này vốn có một thôn, nhưng những quân binh này không biết từ đâu tới lại tàn sát toàn bộ dân chúng trong thôn, không phân biệt nam nữ già trẻ, chó gà không tha."

"Tên Thường Nguyên kia trước khi tiến vào huyện thành, vốn là con của một nông hộ trong thôn này, mặc dù không biết làm sao tránh được một kiếp này, nhưng rốt cuộc vẫn có thể giữ được mạng sống."

"Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng vẫn là... Ai."

Giang Chu điểm điểm nói: "Như vậy sao?"

Bỗng nhiên lại nói: "Thạch Giáo Úy, ngươi vẫn không có nói rõ ràng, vì sao Thường Nguyên lại vu cáo cho ngươi?"

Thạch Phong lắc đầu nói: "Hắn không biết nghe tin đồn từ chỗ nào, nhận định là ta hại dân chúng trong thôn này."

"Thì ra là thế."

Giang Chu gật gật đầu, cảm kích nói: "Còn phải đa tạ Thạch Giáo Úy nói ra chân tướng."

"Trên thực tế ta vẫn buồn rầu, Thường Nguyên kia tuy cáo trạng Thạch Giáo Úy ngươi giết hại người vô tội, nhưng vẫn không cách nào nói ra ngươi đã hại người vô tội nào."

Thần sắc Thạch Phong khẽ biến.

Hắn cười gượng nói: "Giang Giáo Úy, ta và ngươi coi như có giao tình, lúc trước nếu không phải ta, ngươi cũng không đến được Túc Tĩnh Ti, thậm chí đã sớm chết dưới tay quỷ dữ."

"Có thể nể mặt ta một chút, thả ta rời đi hay không?"

Hắn cũng biết, có giả bộ nữa cũng không có ý nghĩa.

Giang Chu cười nói: "Ngươi nói không sai, ta có thể tiến vào Túc Tĩnh Ti, xác thực là bởi vì ngươi, không có ngươi, ta cũng không có địa vị như ngày hôm nay."

"Nhưng hiện tại xem ra, vụ án này rất lớn, lớn đến mức thông thiên, nếu như ta có thể phá được án này, có phải cũng có khả năng một bước lên trời hay không?"

"Bằng không ngươi lại làm một chuyện tốt, lại tiễn ta một đoạn..."

Giang Chu mặt đầy chờ mong nói: "Có thể cho ta một chút mặt mũi trước hay không, nói cho ta biết, những Kỵ Sĩ này, là người của ai?"

Thạch Phong ngẩn ra, chợt lộ ra vài phần kinh hỉ: "Dễ nói dễ nói! Chỉ cần Giang Giáo Úy ngươi chịu buông tha ta, hết thảy dễ nói!"

Giang Chu cười nói: "Yên tâm, ngươi đã giúp ta, ta không giết ngươi.”

Thạch Phong nở nụ cười.

Hắn không có hoài nghi lời nói của Giang Chu.

Suy bụng ta ra bụng người, hắn cho rằng Giang Chu có thể leo lên nhanh như vậy trong vòng một tháng ngắn ngủi, nhất định là một nhân vật giỏi luồn cúi.

Dù sao hắn cũng đã được chứng kiến Giang Chu thành thật.

Lúc trước ở trước mặt hắn quả thực gọi là khúm núm, cực kỳ hèn mọn.

Ở trong Túc Tĩnh Ti cũng một mực không hiển sơn không lộ thủy.

Nhưng mới qua bao lâu? Đã thành Giáo Úy rồi.

Nói hắn thành thật, Thạch Phong là người đầu tiên không tin.

Thạch Phong suy nghĩ một chút nói: "Giang Giáo Úy, nói thật cho ngươi biết, người sau lưng, là một nhân vật mà ta và ngươi đều không chọc nổi."

"Cho dù là Túc Tĩnh Ti, ở trước mặt vị kia, chỉ sợ cũng chỉ có phần cúi đầu."

"Giang Giáo Úy, với năng lực của ngươi, thật sự không cần lao tâm khổ lực như vậy, vị đại nhân vật kia luôn luôn cầu tài như khát, nếu ngươi chịu đầu nhập vào vị kia, tất nhiên sẽ được trọng dụng."

Thạch Phong nói xong, ngữ khí trở nên càng ngày càng kích động hưng phấn: "Đến lúc đó đừng nói là Túc Tĩnh Ti nho nhỏ, tương lai đăng đường nhập các, phong hầu bái tướng, cũng chưa chắc không có khả năng."

Giang Chu khiếp sợ nói: "A? Vị đại nhân vật kia là ai? Ta giết nhiều người như vậy, hắn còn có thể tiếp nhận?"

"Ngươi yên tâm, vị kia là nhân vật vật nào? Lòng dạ của mình người thường không thể so sánh, nhưng..."

Thạch Phong do dự nói: "Giang Giáo Úy, không phải là ta không chịu nói cho ngươi, là tục danh của vị kia không thể đơn giản nói ra, nếu không ta lập tức sẽ chết oan chết uổng."

Hắn tha thiết nói: "Ngươi nếu chịu cùng ta chung một việc trọng đại, tự có cơ hội gặp được vị đại nhân kia."

"Thì ra là thế..."

Giang Chu gật gật đầu.

Sau một khắc, Trảm Yêu Đao bên hông đã cầm trong tay.

"Thạch Giáo Úy, ngươi có ân với ta, ta cho ngươi một cơ hội, xuất thủ đi."

Thạch Phong cả kinh: "Ngươi, ngươi không giữ chữ tín!"

Giang Chu thở dài: "Ta chỉ nói không giết ngươi."

"Ngươi, ngươi..."

Thạch Phong biết mình bị lừa rồi.

Hắn đương nhiên không muốn bó tay chịu trói.

Kỳ thật ngay từ đầu hắn đã trốn trong doanh trại.

Nhìn thấy Giang Chu một thanh kim đao đại khai sát giới, vào mấy ra, liền giết không còn một mống hai trăm Kỵ Binh, đã sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Biết con kiến hôi ngày đó mình lật tay một cái là có thể nắn chết, đã biến thành nhân vật hắn không thể trêu vào.

Tuy nghĩ nát óc cũng không nghĩ thông, vì sao trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, một lưu dân đê tiện không có chút tu vi nào, ngay cả mạng của mình cũng không thể nắm chắc, vậy mà lại biến hóa nhanh chóng, thành cao thủ khủng bố như thế.

Nhưng hắn biết, nếu Giang Chu đã tìm được nơi này, vậy khẳng định đã biết cái gì.

Phát hiện hắn xuất hiện ở đây, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

Cũng biết chính hắn trước đây làm phái, không có khả năng đánh tan hoài nghi của Giang Chu, thậm chí là sát ý.

Việc đã đến nước này, bất kể hắn và những Thiết Kỵ này có quan hệ gì, Giang Chu cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Hai trăm Kỵ Binh chết là chuyện chọc thủng bầu trời Nam Châu.

Nếu như hắn là Giang Chu, bất luận kẻ nào còn lại trong doanh trại này, cho dù là một con chó, hắn cũng sẽ không để cho nó còn sống.

Thạch Phong không muốn chết.

Cho nên trước đó mặc dù hắn sợ hãi, cũng buộc mình đối mặt với Giang Chu.

Bây giờ cho dù biết mình không phải đối thủ của Giang Chu, cũng phải ép mình vùng vẫy giãy chết.

Cho nên hắn cũng rút đao.

Chỉ là rất đáng tiếc, hắn có thể thắng được Giang Chu, chỉ có kinh nghiệm đối chiến phong phú nhiều năm.

Nhất lực hàng thập hội, ở trước mặt công lực tu vi cực lớn như vầy căn bản không chịu nổi một kích.

Huống chi đao pháp của Giang Chu hơn xa hắn không biết bao nhiêu.

Thậm chí không thể sống qua mấy hơi thở.

Chỉ mấy chiêu đã bị Giang Chu dùng sống đao vỗ mạnh vào ngực.

Ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi, vô lực tái động.

Giang Chu quay đầu nói: "Bắt hắn lại, áp tải về Túc Tĩnh Ti, trực tiếp trình lên Hứa Đô Úy, không nên qua tay bất luận kẻ nào.”

Tuy rằng Thạch Phong nói lời kia là vì ăn xin, nhưng quả thật không nói sai.

Thạch Phong có đáng chết hay không, hắn không biết.

Cho nên muốn lưu lại hắn sống, hỏi rõ chân tướng.

Cho dù thật sự đáng chết, cũng không đáng chết trên tay hắn.

Về phần Túc Tĩnh Ti...

Nếu đã có một Thạch Phong, vậy thì có khả năng có người thứ hai, người thứ ba...

Thậm chí ở nha môn khác cũng giống như vậy.

Bất quá, có người âm mưu tạo phản hắn đều không muốn quản, đại nhân vật sau lưng kia muốn làm cái gì hắn cũng không quan tâm.

Người thì hắn bắt được, đã xem như tận chức tận trách.

Những chuyện về sau, liền để cho Hứa Thanh định đoạt.

Hắn quan tâm chính là chuyện Thạch Phong nói tới chuyện thôn Cốc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Có chút mâu thuẫn, nhưng đây chính là bản tâm của hắn.

Mấy thủ hạ hiện tại coi hắn như thần minh, coi như đối mặt với Giáo Úy chủ sự, cũng không chần chờ.

Hai Tuần yêu vệ đang muốn đi lên khóa Thạch Phong lại, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu tối sầm.

Không chỉ có bọn họ, tất cả mọi người đều giống nhau.

Ngẩng đầu, liền hoảng sợ nhìn thấy một Quỷ Trảo khổng lồ tựa hồ do sương mù đen ngưng tụ thành, từ trên trời giáng xuống, bao phủ mấy người vào trong.

Trong sương mù đen cuồn cuộn, tựa hồ có thể nhìn thấy vô số Quỷ Trảo khủng bố.

Khí tức âm lãnh dường như có thể khiến linh hồn người ta đông cứng lại.

Thần sắc Giang Chu khẽ biến.

Khí tức trên người đột nhiên biến đổi, sau lưng dâng lên một bức Thi Sơn Huyết Hải Đồ, như thật như ảo.

Quỷ Đầu Đao trong tay lập tức chém ra ngoài.

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 315

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.