Đằng Vụ
Giang Chu nhìn hai lần, liền thu vào trong ngực, dự định đến lúc đó trở lại Túc Tĩnh Ti sẽ cùng kết án văn và nộp lên.
Hắn giữ lại cũng vô dụng, ngược lại sẽ gây thêm phiền toái.
Thứ này, yêu ma quỷ quái bình thường có được, sợ là lập tức có thể trộm chiếm vị trí thần linh.
Mượn chức nghiệp, cũng không biết có thể làm ra bao nhiêu chuyện, nói không chừng mượn chuyện này đạt được đạo cũng không phải không có khả năng.
Nhưng điều kiện là không bị Thủy Phủ, không bị triều đình biết được, nếu không phái người tới truy tìm, tám chín phần hắn sẽ mất mạng.
Không bao lâu sau, người của Đề Hình Ti đã chạy tới.
Nhìn thấy Yến Tiểu Ngũ xuất hiện ở đây, Giang Chu không hề bất ngờ chút nào.
Ất Tam Tứ đến Đề Hình Ti, tám chín phần sẽ gặp phải Yến Tiểu Ngũ này, biết hắn ở chỗ này, trừ phi không có thời gian, nếu không hắn nhất định sẽ không bỏ qua tham gia náo nhiệt.
"Tiểu tử này, thật là ác độc, vì mấy cân thịt bò, vậy mà tàn hại một mạng người, thật không phải một thứ gì đó!"
Yến Tiểu Ngũ dẫn những người ở nhà kẻ nhàn rỗi kia điều tra một phen, đi ra liền mắng.
Án này không khó điều tra.
Thủ đoạn để mồ hôi kia cũng không tính là cao minh, ngược lại rất thô lậu.
Một bộ hài cốt trong viện cũng đủ để định tội của hắn.
Giang Chu có chút mất hết hứng thú nói: "Lòng người không đủ, từ trước đến nay vẫn như thế."
"Chỉ đáng tiếc cho con Yêu Ngưu Vô Giác kia, thật sự là một Yêu Ngưu Vô Giác tốt."
Yến Tiểu Ngũ cảm thán nói, hắn cũng nghe Giang Chu nói khúc chiết trong đó, đối với Yêu Ngưu Vô Giác kia có chút thưởng thức.
Nói xong còn bất mãn mà liếc nhìn Giang Chu: "Ta nói lòng người huynh cũng quá cứng rắn, ta cảm thấy lão Ngưu kia cũng..."
Giang Chu lạnh nhạt cắt ngang nói: " Lạm dụng quyền năng, khiến cho mấy thôn ven bờ có bao nhiêu phòng xá gia súc gặp nạn, tình có thể thương, nhưng phải giết."
Yến Tiểu Ngũ há miệng, nhỏ giọng thầm thì: "Ta cũng không nói nó không có tội... Đây không phải là vô ý sao? Có thể hơi chậm một chút nha..."
Giang Chu liếc hắn một cái nói: "Những thôn dân chết kia ai đến giúp đỡ? Những người kia vốn sắp không chịu nổi nữa, còn chịu tai bay vạ gió này ai tới giúp đỡ? Huynh sao?"
"..."
Yến Tiểu Ngũ đỏ bừng cả mặt, cũng không biết là đang gấp hay là xấu hổ.
"Sao huynh còn tức giận?"
Yến Tiểu Ngũ nói thầm: "Ta nói huynh trở nên vô tư, trách trời thương dân như vậy từ bao giờ?"
Rồi hắn lại hồ nghi nói: "Ta nhớ trước kia mặc dù huynh không phải người sợ phiền phức, nhưng cũng là người sợ phiền toái, nếu không phải chuyện tới trước mắt, sẽ rất ít chủ động tiến lên."
Giang Chu cười lạnh nói: "Ngay cả chính ta cũng không rõ ta là người như thế nào, huynh mới quen ta bao lâu?"
"Được, huynh vui là được."
Yến Tiểu Ngũ nhún nhún vai nói: "Ta trước tiên áp giải tiểu tử này về nha môn, hồi kiến đi."
Gọi mấy tên Bộ khoái áo tơi, đem người áp lên, lại liệm thi cốt con của Nông gia cùng đôi sừng trâu kia.
Đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại hô một tiếng: "Buổi tối tới tìm huynh, có đồ chơi tốt dẫn huynh đi xem!"
Giang Chu cũng không ngẩng đầu, giơ tay vẫy vẫy.
Hắn ta quay sang nói với Ất Tam Tứ: "Ngươi cũng theo bọn họ cùng trở về đi"
Ất Tam Tứ cũng không hỏi nhiều, khom người xác nhận, liền theo đám người Yến Tiểu Ngũ rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Giang Chu mới một mình đi ra cửa thôn.
Cửa thôn tụ tập rất nhiều thôn dân, vừa sợ vừa kính nể nhìn Giang Chu.
Giang Chu gật gật đầu với bọn họ, cũng không muốn nói gì với bọn họ, liền trực tiếp rời đi.
Đi một đoạn đường, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Ngươi đi theo ta hồi lâu, còn muốn đi theo ta nữa không?"
Phía sau một gốc cây bên đường, thấp thoáng có một góc áo lộ ra.
Giang Chu nói xong hồi lâu, mới có một khuôn mặt tú lệ sợ hãi rụt rè thò ra nửa tờ giấy.
"Ra đi."
Nữ nhân này chính là người lúc trước hát rồi rơi xuống nước kia.
Giang Chu phá vỡ hình dáng gào thét của nàng, nữ nhân mới nhăn nhăn nhó nhó từ phía sau cây đi ra.
Lại cúi đầu, mười ngón tay càng không ngừng xoắn góc áo.
Giang Chu nói: "Có chuyện gì sao?”
"Người kia, người kia..."
Trên mặt nữ nhân hiện lên một tầng đỏ ửng, âm thanh như muỗi kêu.
Trong lòng Giang Chu lộp bộp một cái.
Lỡm nửa ngày mới nói: "Người kia, vậy... là thủ hạ của ngươi sao?"
Giang Chu nghe vậy há to miệng, sau đó cười tự giễu.
"Ngươi coi trọng hắn?"
Nữ nhân nghe vậy thì xấu hổ, đầu gần như ghim vào trong ngực, mười ngón tay cũng có thể xoắn đến trắng bệch.
Giang Chu cười nói: "Ta nghe ngươi vừa rồi hát ca còn rất mạnh mẽ, sao lúc này lại nhăn nhăn nhó nhó như vậy?"
"Nếu như ngươi coi trọng hắn, sao vừa rồi không tự mình hỏi?"
Cô gái cuối cùng cũng ngẩng đầu, ngượng ngùng nói: "Nào có cô gái nào tự mình đi tìm nam nhân hỏi như vậy?"
"Hắn tên Ất Tam Tứ, nếu có cơ hội, ngươi tự đi Túc Tĩnh Ti thành Ngô Quận tìm hắn đi."
Giang Chu lắc đầu cười một tiếng, liền quay người rời đi.
Thiếu chút nữa tự mình đa tình, thật sự là mất mặt.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ nhân đã ngượng ngùng chạy trở về.
Hắn không khỏi sờ sờ mặt mình.
Không phải nói người lớn lên xấu thì kiếp sau lại báo đáp, lớn lên đẹp trai thì lấy thân báo đáp sao?
Tướng mạo này của ta, không nói thế gian tuyệt vô, cũng là hiếm có thiên hạ đúng không?
Dựa vào cái gì mà Ất Tam Tứ kia lại có sức hút hơn ta?
Nữ nhân này không có mắt nhìn.
Giang Chu bĩu môi, cho ra kết luận cuối cùng.
Đi tới chỗ không người, gọi Quỷ Thần Đồ Lục ra.
[ Tru Quyết một Hà Bá Cửu Sứ Giả Yêu Ngưu Vô Giác, Thưởng một Đằng Vụ.]
[Phiên vụ: Tứ hoang bát cực đạp đến khắp nơi, ba mươi hai vó không ngừng. Một trong Bát long tuấn, màu sắc như hoa mà đỏ, huyết khí như Rồng, dâng lên như mây, có thể đạp không bay trăm dặm, giống như cưỡi mây mà chạy, tên là Đằng Vụ.]
[Số lượng Chân Linh: Bảy mươi bảy.]
Đây là thu hoạch sau khi chém giết Yêu Ngưu Vô Giác.
Không ngờ lại nhận được phần thưởng như vậy, một vật sống.
"Hítt kít luật!!!"
Một con ngựa cực kỳ thần tuấn từ trong Quỷ Thần Đồ Lục đạp không mà ra.
Rơi xuống mặt đất, móng trước giơ cao, tiếng ngựa hí như Rồng.
Toàn thân hoa mỹ xích hồng, không có một tia tạp mao.
Chỉ có bờm ngựa và đuôi ngựa đen sì như mực.
Vai y cao gần bằng Giang Chu, đường cong lên xuống trơn bóng, hùng tráng tuấn tú.
Chỉ nhìn tướng mạo này, quả nhiên không hổ là Long Câu.
"Phốc!"
Đằng Vụ đã nhìn thấy Giang Chu, mắt ngựa từ trên cao nhìn xuống hắn, lại lộ ra vài phần khinh bỉ.
"Hảo súc sinh, ngươi cũng dám xem thường ta?"
Giang Chu vừa mới bị cô gái xinh đẹp làm xấu hổ một lần nhất thời cười mắng một tiếng, bước chân nhẹ nhàng, liền xoay người lên lưng ngựa.
"Khíc!!!"
Đằng Vụ nổi giận.
Một đôi mắt ngựa có thể thấy được đỏ bừng lên.
Trong mũi phun ra bạch khí nóng bỏng.
Bốn vó đạp mạnh, như một làn khói đỏ lao ra.
Giang Chu chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên trong nháy mắt trở nên mơ hồ, rất nhanh biến mất.
Đây vẫn là con ngựa hung hãn này cố ý nhảy vọt trên dưới, vung trái vung phải, muốn hất hắn xuống , nếu không tốc độ này ít nhất còn có thể tăng lên gấp đôi.
Cũng không biết chạy bao xa, Đằng Vụ thấy mình bất luận giày vò như thế nào, cũng không cách nào quăng người trên lưng xuống.
Nó không khỏi tức giận đến mức liên tục thở phì phì.
Quanh thân đột nhiên có huyết khí đỏ đậm dâng lên như hơi nước.
Trong nháy mắt như bao phủ trong một đám mây hồng.
Đột nhiên bốn vó bay lên trời.
Huyết khí đỏ thẫm tụ lại dưới bốn vó, giống như đạp mây đỏ mà đi.
Đăng bởi | Sally_616 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 316 |