Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả giá

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Trong lòng Giang Chu nhảy dựng, có loại xúc động muốn tránh đi lục hỏa đang nhảy lên kia của âm binh.

Khó trách những bách tính kia nhìn thấy âm binh, cùng chúng nó liếc nhau liền bệnh nặng không dậy nổi.

Những âm binh này chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu lại.

Chậm rãi đi lại trên khối thi thể khắp nơi trên mặt đất.

Không để ý tới Giang Chu còn sống sờ sờ này.

Âm binh cũng có một chữ binh, tự có quy củ.

Âm binh qua đường, mục đích đều rõ ràng, có nhiệm vụ trong người.

Chỉ cần không đi chặn đường, hoặc là ra tay quấy nhiễu chúng nó, sẽ không tới xâm phạm ngươi.

Giang Chu tự nhiên cũng sẽ không phạm tiện.

Xa xa nhìn thoáng qua, liền đi đường vòng.

Một hai âm binh hắn không sợ, nhưng một đội âm binh cho dù là hắn đối phó cũng phải phí một phen tay chân.

Dọc theo đường đi, ngắn ngủi mấy chục dặm đường, Giang Chu vậy mà liên tiếp nhìn thấy âm binh du tẩu bốn phía, không dưới mấy chục nhóm.

Số ít mười, mấy trăm.

Nơi âm binh đi tới, tất là tử địa.

Có thể tưởng tượng được, Nam Châu chết bao nhiêu người.

"Ngăn con súc sinh này lại cho ta!"

"Con mẹ nó! Súc sinh thật hung dữ!"

"Có thể để cho lão tử cưỡi ngươi có phúc phận lớn đến cỡ nào? Còn dám trốn?"

"Chờ lão tử bắt được ngươi, nhất định phải hung hăng quất cho súc sinh ngươi ba trăm roi!"

Giang Chu ã chạy về ngoại ô Ngô quận.

Xa xa đã có thể nhìn thấy trên không Ngô Quận có khói cháy bay lên, huyết sát tràn ngập không gian.

Giống như bị Ma Vực bao phủ.

Bỗng nhiên chỉ nghe thấy một tiếng hô quát truyền đến.

Trong đó có vài tiếng ngựa hí quen thuộc.

Thần sắc Giang Chu khẽ biến.

Hắn há miệng phát ra một tiếng thét dài.

"Hí....!"

Một tiếng ngựa hí cao vút vang lên.

Có thể nghe ra được cảm xúc phức tạp, vui mừng, tủi thân và uất ức từ trong đó.

Trong lòng Giang Chu trầm xuống.

Dưới chân bỗng nhiên ngừng lại, hóa thành khói nhẹ bay vụt về phía thanh âm truyền đến.

Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy phía trước có một đám quân tốt, cầm trong tay trường đao trường thương, vây quanh một thớt thần tuấn toàn thân hoa đỏ, trừ bờm, đuôi đen bóng, không có một tia lông lá.

Tiến lui hợp vây, đều có pháp độ.

Trường đao trường thương trong tay rất xảo quyệt thỉnh thoảng đâm về phía tuấn mã.

Quả nhiên là đằng vụ!

Đằng Vụ không phải ngựa bình thường, vốn có thực lực lục phẩm.

Đám quân sĩ này nhiều nhất cũng chỉ là bát cửu phẩm, nhưng lấy trận thế bao vây, không ngờ có thể một mực vây khốn nó.

Mặc cho nó cắn xé bôn ba, tức giận đạp, cũng thủy chung không cách nào thoát khốn.

Hơn nữa đao thương lưu lại từng vết máu trên người nó.

Vốn dĩ thân thể của Hoa Xích đã trở nên có chút đỏ tươi chói mắt.

Hiển nhiên, nó nghe được tiếng kêu gọi của Giang Chu, càng thêm vội vàng.

Liều mạng muốn xông ra khỏi vòng vây, thậm chí ngay cả đao thương đâm tới cũng bất chấp né tránh.

"Hí.....!"

Đằng Vụ đã thấy được thân ảnh của Giang Chu, lập tức móng trước giơ cao, toàn thân bốc lên huyết vụ, toàn bộ ngựa đạp không mà lên.

"Ha!"

"Quả nhiên là thần mã! Lại còn biết bay! Không ngờ lão tử gặp may mắn!"

Một giọng nói hào sảng vang lên, chỉ thấy người mặc giáp cầm đao bay thẳng tới.

Một đao hướng vào đầu Đằng Vụ chụp xuống.

Hắn cũng không muốn phế đi thần tuấn như thế, chỉ lấy thân đao đập xuống, muốn đem Đằng Vụ bức trở về trong trận.

"Chết đi!"

Giang Chu nhìn mà lửa giận bốc lên.

Quát lên một tiếng, người như phi tiễn.

Mười ngón tay đã sớm vung ra.

Mấy chục đạo kiếm khí kim hồng gào thét phá không, trong nháy mắt liền tới.

Cũng là đồng thời bao phủ tướng lãnh cùng hơn mười binh lính trong đó.

"A!"

Tướng lãnh kia mặc dù không yếu, nhưng còn ngăn không được kiếm khí Phá Thể mà Giang Chu nổi giận xuất thủ.

Hắn kêu đau một tiếng, từ không trung ngã xuống.

Hắn còn như thế, những binh lính khác càng không chịu nổi, trong nháy mắt ngã đầy đất.

"Hí....!"

Đằng Vụ rít dài một tiếng, dường như đang hoan hô.

Vứt ra bốn vó liền chạy về phía Giang Chu.

"Hít! hí...!"

"Phốc! Phốc phốc!"

Vây quanh Giang Chu vừa nhảy vừa phát ra từng tiếng tê minh, không ngừng hướng hắn phun phì phì.

Còn không ngừng dùng đầu húc hắn.

Tựa hồ đang mắng to: Ngươi thật là không có lương tâm! Lão tử đều bị những con quái này khi dễ sắp chết mới đến cứu giá! Phun không chết ngươi!

"..."

Giang Chu đẩy cái đầu to của nó ra: "Được rồi được rồi, còn không an phận, ta ném ngươi ở đây."

"Phốc!"

Đằng Vụ phun ra một ngụm hơi nóng mang theo nước bọt, trong nháy mắt an tĩnh lại.

"Tên khốn kiếp nào! Dám chơi xỏ ông đây! Muốn chết sao!"

Lúc này tên tướng lĩnh kia đã bò dậy.

Trúng một đạo kiếm khí của hắn, vậy mà không chết, hiển nhiên không phải một nhược thủ.

Đứng trên đầu nhìn thấy Giang Chu, còn có thần tuấn mà mình coi là người lại thân mật như thế với hắn, lập tức nổi giận.

"Tiểu súc sinh!"

"Gan chó thật lớn, có biết bổn tướng là ai không?"

Nam châu đột nhiên rơi vào chiến loạn, Giang Chu thực sự không biết những người mình quen thuộc kia, cảnh tượng ra sao.

Gặp lại Đằng Vụ vốn vừa vui vừa giận.

Nghe tướng lĩnh kia quát mắng, không khỏi ý cười hơi thu liễm.

"Hừ!"

Giang Chu hừ lạnh một tiếng, xoay người nhảy lên lưng Đằng Vụ, lộ ra liễu diệp kim đao.

"Bớt ngựa, cho ngươi một cơ hội, để ngươi tự mình báo thù."

"Tê hí...!!"

Hai mắt Đằng Vụ tỏa sáng, lỗ mũi phụp phụp mà phun ra hơi nóng, bốn vó đập ầm ầm trên mặt đất.

Hung hăng nhìn chằm chằm đám quân tốt đối diện.

Nhất là vị tướng lĩnh kia.

"Bình tĩnh một chút."

Giang Chu vỗ một cái xuống đầu ngựa:

"Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là ngoan ngoãn, thân là một con ngựa, phải có tố chất của một con ngựa."

"Nếu muốn ở trên sa trường chiến thắng, thì thu hồi tính tình nhảy nhót kia của ngươi, ngoan ngoãn nghe lời, ta kêu ngươi hướng đông, ngươi không được hướng tây, có một tia sai lầm, ta đánh nổ đầu ngươi."

"Phốc!"

Đằng Vụ phun ra một tiếng phì phì trong mũi, mắt ngựa xoay chuyển.

Nếu là trước kia, nó khẳng định phải ném lại móng, không nhấc nổi Giang Chu cũng phải điên đến hắn đem cơm cách đêm đều phun ra.

Nhưng vừa mới chịu tội lớn như vậy, nó cũng học được chút ngoan.

Hiện tại địa giới này khắp nơi hung hiểm, nếu không có quái vật đứng thẳng che chở, chỉ sợ nó rất có thể biến thành nồi lẩu thịt ngựa.

Tướng lĩnh đối diện thấy Giang Chu coi hắn như không, không coi ai ra gì nói chuyện với một con ngựa, càng tức giận đến nổ tung.

Hắn trực tiếp vung trường đao trong tay lên.

Những binh lính vừa bị thương kia không ngờ rất nhanh lại bố thành trận thế.

Mặc dù tướng lĩnh ra miệng cuồng vọng, nhưng cũng biết người tới không có ý tốt.

Chỉ vừa mới ép hắn xuống một chiêu kia, liền tự biết không phải đối thủ.

Giang Chu lạnh lùng đảo qua.

Nhân mã hợp nhất có được từ Quan Nhị gia đã được vận lên.

Đằng Vụ chỉ cảm thấy một cỗ hoả lưu nóng bỏng tràn vào, khí lực lập tức bạo tăng gấp mười gấp trăm lần.

Miệng mũi không ngừng phun ra từng đoàn từng đoàn nhiệt khí, vừa chạm vào liền bốc cháy, giống như quái thú phun ra liệt diễm.

Không khỏi phát ra một tiếng hí dài rung trời, móng trước giương cao.

Giang Chu nhẹ nhàng dập gót chân một cái, sương mù lập tức hóa thành một đạo cầu vồng màu máu.

...

Quận Ngô.

Toàn thân đẫm máu, quần áo rách nát, trường đao của Tạ Bộ Uyên đã gãy, hắn có chút vô lực bước vào đại sảnh của phủ Thái thú.

Phạm Chẩn đã chờ đợi từ lâu nói: "Ta đã thăm dò được, Sở Nghịch đồ sát dân chúng mấy chục huyện thành, chính là vì tụ tập huyết oán của trăm vạn sinh dân."

"Nếu ta đoán không lầm, hẳn là vì bàn tay xương khổng lồ kia."

"Tuy không biết ý nghĩa của hành động này, nhưng có lẽ đây chính là cái giá mà Sở Nghịch có thể mời được vị nhất phẩm kia ra tay."

Phạm Chẩn ngồi ở trên ghế dựa lớn, sắc mặt trầm xuống.

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.