Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Sinh Điếu Tử

Phiên bản Dịch · 2604 chữ

Lại tới?

Đây là ý niệm đầu tiên của Giang Chu khi Băng Phách Hàn Quang Kiếm chui vào ngực yêu nữ.

Vết xe đổ.

Lần trước nàng dùng Thanh Hoàng Giải Thể Trọng Sinh Đại Pháp mà Trần Thanh Nguyệt nói lừa hắn một lần.

Giang Chu không thể không hoài nghi nàng là diễn trò cũ.

Hắn tuy rằng xưa đâu bằng nay, nhưng Tiết yêu nữ cũng không phải hạng người dễ đối phó.

Hắn thật sự có ý định giết yêu nữ.

Nhưng tuyệt đối không tin Tiết yêu nữ lại dễ dàng bị hắn đắc thủ như vậy.

Ngược lại giống như là cố ý muốn chết.

Giang Chu có lòng muốn giết Tiết yêu nữ, nhưng tuyệt đối không muốn nàng ta chết trong tay mình bằng cách này.

Nhất thời thất thần, để hắn dễ dàng bị người đẩy ra.

Người nhìn thấy được lại càng làm hắn bất ngờ hơn.

"Kim Cửu..."

Giang Chu hồi tưởng lại quá khứ, rất nhiều chuyện nhìn như tầm thường, đều liên hệ lại.

Giữa Kim Cửu và Tiết yêu nữ có mối liên hệ nào đó, dường như cũng không có gì lạ.

Giang Chu trầm giọng nói: "Thì ra là ngươi ở trong ty nội ứng, âm thầm trợ giúp yêu nữ này?"

Tuy hắn đặt câu hỏi, nhưng cũng đã khẳng định.

"Vì sao? Ngươi là lão nhân trong ti, Túc Tĩnh ti cũng đối đãi với ngươi không tệ, những huynh đệ đã chết kia có bao nhiêu người từng có giao tình với ngươi?"

Giang Chu càng nói càng giận: "Trong lòng ngươi không có nửa điểm áy náy sao!"

Kim Cửu không để ý tới lời chất vấn tức giận của hắn.

Trong mắt hắn tựa hồ chỉ có Tiết yêu nữ.

"Vì sao?"

"Rốt cuộc ngươi đang làm gì!"

Kim Cửu nâng Tiết Lệ, hoảng sợ nhìn thanh kiếm cắm trên ngực nàng, lớn tiếng gầm rú.

Tay run rẩy giơ lên lại buông xuống, liên tiếp mấy lần.

Hắn nhất thời muốn đi ngăn chặn máu không ngừng phun ra từ trong miệng Tiết Lệ, lại không biết ra tay từ đâu.

Lại định rút thanh kiếm này ra, nhưng mãi vẫn không dám.

Hắn có thể cảm nhận được sự bất phàm của thanh kiếm tản ra hàn khí khiếp người này.

Sinh cơ của Tiết Lệ đang nhanh chóng bị thanh kiếm này mài mòn.

"Ngươi đừng sợ... Đừng sợ..."

"Ta sẽ không để cho ngươi chết, ta sẽ không để cho ngươi chết... Ta nhất định sẽ cứu ngươi... Nhất định sẽ cứu ngươi..."

Kim Cửu cẩn thận đặt Tiết Lệ xuống, nằm thẳng trên mặt đất.

Hai tay treo trên không, một trận tay chân luống cuống mờ mịt, hắn mới nhớ tới mình muốn làm gì.

Hắn cuống quít đưa tay vào ngực, móc ra một vật giống như một cái kính tròn bằng đồng xanh lớn chừng bàn tay.

Gương tròn thanh đồng này dùng một dây chuyền hoàng kim đeo ở trước ngực, vừa nhìn đã thấy cực kỳ hoa quý.

Không giống vật tầm thường trong dân gian.

Hắn vuốt ve gương đồng mấy lần, trong tay vậy mà trống rỗng xuất hiện một vật.

Trong lòng Giang Chu cả kinh.

Hắn vừa mới đạt được một lá cờ Di Trần, nơi nào không biết là cái gì.

Hư không tàng vật, Tu Di nạp giới tử.

Thủ đoạn này không phải là thứ bình thường có thể thấy được ở khắp mọi nơi.

Cho dù đại giáo Tiên môn có thể có thủ đoạn như vậy cũng là hiếm như lông phượng sừng lân, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Một Giáo úy Túc Yêu xuất thân bình dân bách tính làm sao có thể có được?

Nhìn lại những thứ hắn lấy ra.

Đúng là một đoạn mâu đồng dài chừng ba thước.

Nói chính xác hơn, chỉ là một đoạn đầu mâu.

Đầu mâu này lại có chút cổ quái.

Thân mâu sắc bén, toàn thân phủ đầy gỉ đồng xanh biếc, hai đầu đuôi mâu rủ xuống hai cái xích đồng.

Trên sợi xích đồng treo hai đồng nhân nho nhỏ.

Đồng Nhân đều là thân trần không mảnh vải, giống như là một nam một nữ.

Nam hai tay sau lưng kéo, bị dây xích đồng trói chặt, thân thể cuộn lại, thần sắc thống khổ.

Dường như đang chịu đựng hình phạt cực khổ.

Hai tay nữ ôm ngực treo lên, khuôn mặt bình tĩnh.

Giang Chu cảm nhận được khí tức hoàn toàn tương phản từ trên thanh mâu cổ quái này.

Hắc ám, thô bạo, tử vong...

Quang minh, từ bi, sinh cơ...

Kim Cửu không để ý Giang Chu ở một bên, hai tay cầm mâu đồng, trên mặt hiện ra một loại vẻ vô cùng thành kính.

Miệng hắn lẩm bẩm niệm chú.

Đây là một loại ngôn ngữ mà Giang Chu nghe không hiểu.

Hắn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn, không có ý ngăn cản.

Theo Kim Cửu tụng niệm, Giang Chu dần dần có cảm giác tâm phiền ý nóng nảy.

Sinh ra một tia thô bạo chi ý.

Hả?

Ngay khi hắn phát hiện không đúng, lại bỗng nhiên đầu óc choáng váng, dưới chân nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững.

Thừa dịp một tia thanh minh còn tồn tại, tâm niệm Giang Chu nhanh chóng động.

Thái Ất Ngũ Yên La từ thất khiếu phun ra ngoài.

Trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân.

Trong khói ngũ sắc, cấm tiệt tất cả pháp.

Giang Chu lập tức hồi phục.

Đã thấy Kim Cửu ngẩng đầu lên.

Hai mắt tràn đầy tơ máu, dùng một loại ánh mắt dữ tợn trừng mắt nhìn hắn.

Giơ mâu đồng trong tay lên nhắm ngay hắn, như muốn nhắm vào người hắn mà cắn.

"Phốc!"

Nhưng vào lúc này, một dây leo xanh biếc xuyên thấu ra trước ngực hắn.

Treo hắn lên thật cao.

Leng keng một tiếng, đoạn Thanh Đồng Đầu quỷ dị kia từ trên tay hắn rớt xuống.

Lại bị một sợi dây leo cuốn lên.

Tiết Lệ nằm trên mặt đất, đang giơ một tay lên, điều khiển lục đằng.

Thương thế của nàng lại không thể làm giả.

Mấy động tác hao hết khí lực cuối cùng, cũng tác động đến thương thế.

Nàng phun ra một ngụm máu tươi.

Tay vô lực rủ xuống.

Dây leo màu xanh mất đi khống chế cũng rơi xuống.

Kim Cửu bị xuyên thủng, rơi xuống mặt đất.

"Ngươi, ngươi..."

Kim Cửu co quắp trên mặt đất, cũng giống như nàng, miệng mũi không ngừng tràn ra máu.

Trong mắt hắn không có khó hiểu, mà là một loại không cam lòng.

"Ngươi là, có đúng hay không... Hắn, hắn..."

Một câu còn chưa dứt, đầu hướng một bên nghiêng nghiêng.

Lập tức không còn tiếng động.

Mặc dù chỉ dựa vào huyết khí sinh cơ của hắn là có thể kết luận hắn đã chết.

Nhưng vẫn nhịn không được ngồi xổm xuống, hắn thử thăm dò nhịp tim đập.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Chu nhịn không được nhìn về phía Tiết Lệ.

Yêu nữ này sinh mệnh lực xa xa vượt qua nhân loại.

Nếu là tu sĩ nhân loại, cho dù là cường giả võ đạo ngũ lục phẩm, bị Băng Phách Hàn Quang Kiếm xuyên tim cũng đã sớm chết không thể chết hơn.

Sinh cơ của nàng quả thật đang không ngừng trôi đi, nhưng không có chết.

"Ha ha..."

Tiết Lệ không trả lời hắn.

Mặc dù miệng mũi chảy máu, nhưng lại vui vẻ cười duyên.

"Không phải ngươi muốn giết ta sao? Còn chờ gì nữa?"

"..."

Giang Chu trầm mặc một hồi, mới trầm giọng nói: "Vì sao?"

Tiết Lệ cười rất vui vẻ: "Hắn chính là nguyên nhân ta tới tìm ngươi, muốn biết không? Ta hết lần này tới lần khác không nói cho ngươi"

Nàng vừa cười, vừa ho ra máu.

"Lần trước lừa ngươi, cứu người ta ra, xem như ta thiếu nợ ngươi... Khụ khụ! Hiện tại đã trả lại cho ngươi gấp bội..."

"Nhưng mà liều mình đến nhắc nhở ngươi, giải chú cho ngươi, có tính là ngươi thiếu nợ ta hay không?"

"Khanh khách... Ngươi không muốn thừa nhận cũng không sao, dù sao ngươi nhớ kỹ, ta chết, ngươi nợ ta một mạng... Cũng không có gì tốt... Ha ha ha... Khụ!"

Giang Chu dùng sức nhéo hổ khẩu, ánh mắt phức tạp.

Một lát sau mới chậm rãi nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, Trấn Yêu thạch vỡ nát, có phải là mưu đồ của ngươi không?"

"A, thế nào? Ta lợi hại chứ?"

Tiết Lệ miệng đầy máu, nhưng vẫn đắc ý nở nụ cười: "Ngục tốt kia thật đúng là có chút khó chơi, Trấn Yêu Thạch cũng không hổ là Đại Tắc Trấn Quốc chi khí..."

"Ta phí nhiều sức lực như vậy, chịu nhiều khổ như vậy, ngay cả mạng cũng mất một cái, thật vất vả mới phá vỡ được..."

"Phù..."

Lồng ngực Giang Chu phập phồng, thật lâu mới phun ra một ngụm trọc khí.

Không thấy nói chuyện, đưa tay ôm ngang Tiết Lệ lên, hóa thành một làn khói nhẹ.

Rất nhanh, hắn đã đi tới một chỗ rừng cây ở ngoại ô.

Thả Tiết yêu nữ xuống dưới một thân cây, lại đặt đoạn mâu đồng ở bên cạnh nàng.

Hắn trực tiếp rút Hàn Quang Kiếm ra khỏi.

"Ừm!"

Tiết yêu nữ đau đớn rên rỉ ra tiếng.

Trong nháy mắt, một mũi tên máu bắn ra từ ngực.

Giang Chu lấy bình ngọc ra, mở miệng của nàng ra, đổ vào một giọt Thái Ất Thanh Ninh Lộ.

Liền đứng lên, không nói một lời, xoay người rời đi.

"Này! Không phải ngươi muốn giết ta sao? Sao lại đi rồi?"

Giọng nói của Tiết Lệ từ phía sau truyền đến.

"Giang Chu ta không phải anh hùng gì, càng không phải là từ bi Thánh Nhân, nhưng dựa vào tâm ý hành sự, trong lòng cũng có giới hạn."

"Thật không may, yêu ma hại người, đã phá được giới hạn cuối cùng của Giang mỗ."

"Nhưng hôm nay ngươi cũng coi như vì ta mà bị thương nặng, ta không giết ngươi."

Bước chân Giang Chu chưa dừng lại.

Vừa rồi sau khi Kim Cửu lấy ra mâu đồng kia, phản ứng trên người đã khiến hắn hiểu rõ.

Mấy ngày nay hắn vẫn luôn có cảm giác tâm thần mệt mỏi, cũng không phải là cái gì bị Quan nhị gia móc sạch, cũng không phải bình loạn hao phí quá nhiều tâm lực.

Mà là không biết từ lúc nào, bất tri bất giác, đã sớm bị Kim Cửu ám toán.

Nếu không phải Tiết yêu nữ đột nhiên xuất hiện, hắn không biết sẽ ở lúc nào, thật sự để cho Kim Cửu ám toán thành công.

Về phần Kim Cửu vì sao lại ám toán hắn...

Hắn không phải thật sự ngu ngơ không hiểu gì, nhìn phản ứng vừa rồi của Kim Cửu, liền đoán được đại khái.

Tiểu tử này đối với Tiết Lệ tình căn thâm trọng, lại chẳng biết tại sao, cho là Tiết yêu nữ coi trọng hắn, mới yêu sinh hận?

"Ha ha ha..."

"Không ngờ ngày đó ở trước mặt ta lại cẩn thận như vậy, chỉ dựa vào mấy lời dọa người như vậy, hôm nay cũng dám hô đánh hô giết ta?"

"Hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau gặp lại, lại muốn giết ta, phải xem ngươi có bản lãnh này hay không, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi nữa..."

Tiết Lệ tựa hồ hoàn toàn không sợ Giang Chu quay đầu lại giết nàng, vẫn đang dùng ngôn ngữ kích động.

Giang Chu như không nghe thấy, thân hóa thành khói nhẹ, rất nhanh liền biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi hắn rời đi.

Qua hồi lâu.

Tiết Lệ khó khăn chống người lên, phù một tiếng, phun ra một búng máu.

Phun ra một búng máu, cũng không dừng lại, vẫn đang từng ngụm từng ngụm mà tràn ra bên ngoài.

Ngắn ngủi vài hơi thở, vạt áo trước ngực đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Tựa như máu phun ra hết, nhưng vẫn không đình chỉ, máu đỏ tươi, liền thành chất lỏng xanh biếc.

Giống như tinh huyết trong lòng người, đây cũng là chỗ tinh nguyên của nàng, tổn thất một giọt, đều sẽ tổn thương nguyên khí của nàng cực lớn.

Nhưng nàng cảm giác được giọt thanh lộ mà Giang Chu cho nàng ăn vào, không chỉ khiến cho vết thương của nàng đang nhanh chóng khép lại, hơn nữa còn nhanh chóng bổ sung nguyên khí tổn thất cho nàng.

Không lâu sau, nàng liền khôi phục khí lực.

Bắt đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm.

"Thật là..."

"Tên này, sao lại có nhiều bảo bối như vậy?"

"Bảo dược có thể phục bản quy nguyên bực này lại cũng có thể tiện tay lấy ra dùng..."

Tiết Lệ đại nạn không chết, cũng không có cao hứng nhiều.

Ngược lại cắn răng oán trách.

Nhặt thanh mâu đồng bên cạnh lên.

"Tức cho ta bớt lãng phí Điếu Tử Quỷ Đồng Mâu này..."

"Nhưng cứ như vậy, chẳng phải hắn lại nợ ta rồi sao?"

Tiết Lệ đứng lên, oán hận dậm chân.

Một lát sau, lại không biết nghĩ tới cái gì, che miệng vui vẻ nở nụ cười.

"Gia hỏa khẩu thị tâm phi, còn nói muốn giết ta? Bảo dược trân quý như vậy, lại còn cam lòng cho ta dùng đây..."

Nàng vừa cười, vừa suy yếu nện bước loạng choạng, chậm rãi rời đi.

Sau khi Tiết Lệ rời đi, ước chừng qua một canh giờ.

Ảo ảnh như khói.

Giang Chu lại xuất hiện tại chỗ.

"Quả nhiên..."

Quả nhiên như hắn dự liệu.

Tiểu yêu nữ này lại đang lừa hắn.

Giang Chu cảm thấy mình hẳn là tức giận, lại phát hiện hắn không tức giận.

Ngược lại có chút buồn cười.

Yêu nữ này vĩnh viễn không theo lẽ thường, hỉ nộ vô thường, khiến người ta khó có thể nắm bắt.

Còn liên tiếp hai lần "chết" ở trước mặt mình.

Lần này, vẫn là hắn tự mình động thủ.

Quả thực là ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Giang Chu lắc đầu, đang muốn xoay người rời đi.

Bỗng nhiên bước chân dừng lại.

Dưới gốc cây mà Tiết Lệ vừa nằm, trên mặt đất mọc ra từng cây màu xanh thật nhỏ, xếp thành một hàng chữ.

"Họ Giang, ngươi uy phong, phá hủy đại sự Sở Vương, hôm nay lại một thân cứu nguy Ngô Quận, Sở Vương sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngàn vạn lần đừng chết nha, mạng của ngươi là của ta..."

Đây là cảnh báo sao?

Giang Chu như có điều suy nghĩ.

Lúc nàng đến cũng đã bị trọng thương, chẳng lẽ là bởi vì cái này?

Sở Vương là ai? Yêu nữ có thể biết hắn muốn làm cái gì, há có thể không trả giá đắt?

Bất quá...

Giang Chu nhìn những chữ xanh này.

Tiểu yêu nữ này cũng sớm biết hắn sẽ trở về?

Thật đúng là một chút cũng không chịu nhận thua a...

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.