Đèn ngọc
Trương gia.
Hứa thị cả người mềm nhũn nằm ở trên giường, khuôn mặt mềm mại hiện lên một tầng đỏ ửng hơi mỏng.
Giống như ánh trăng sau cơn mưa, kiều diễm ướt át.
Nằm sấp trên lồng ngực một nam tử, ngón tay vuốt ve theo đường nét tràn ngập dương cương chi khí kiên cố, trong mắt mê ly, lộ ra vẻ thỏa mãn và lười biếng.
"Công tử, nô gia chưa bao giờ nghĩ tới có thể có hôm nay, ngẫm lại thời gian trước kia, thật sự là sống vô ích..."
Nằm bên cạnh nàng rõ ràng là Trương Thực, nhưng nàng lại miệng hô "công tử".
"Hắc hắc hắc, tiểu nương tử đã thỏa mãn rồi?"
Trên mặt Trương Thực hoàn toàn không có sự chất phác thành thật như trước kia.
Trong nụ cười lộ ra vài phần tà ý.
"Sau này công tử ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới gọi là ngày ngày thần tiên."
"Ừm..."
"Công tử, mấy ngày nay Trương Thực đại nhi tử của hắn ở trong nhà, nô gia sợ..."
"A, một tên ngốc chỉ biết đọc chút sách hủ lậu mà thôi, có gì đáng sợ?"
"Việc xung quanh đã đến nước này, liền để công tử ta vì tiểu nương tử ngươi giải thoát đi."
Trương Thực trong miệng nói lời nói lãnh khốc vô tình.
Rất khó tưởng tượng được người này lại nói con trai của mình.
Hứa thị hơi kinh: "Công tử, chẳng lẽ người muốn..."
"Hắn là học sinh thư viện, như vậy có thể hay không..."
"Chỉ là một thư viện nho nhỏ không đáng kể thôi, công tử ta há lại sợ hắn?"
"Nhưng mà tiểu nương tử nói cũng không sai, thư viện này mặc dù không đủ gây sợ hãi, nhưng những văn nhân tự cho mình là siêu phàm kia lại phiền phức vô cùng, để tránh sinh thêm sự cố, công tử sẽ tự làm thần quỷ bất giác, tạm thời lưu hắn lại mấy ngày đi."
"Công tử, ngài thật tốt..."
"Thật sao? Còn có chỗ tốt hơn đây!"
"A..."
...
"..."
Giang Chu thu hồi "ánh mắt".
Da mặt hơi run rẩy.
Hai cẩu nam nữ này...
Mắt đều thiếu chút nữa mù.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn bình thường đều không mở Tâm Nhãn.
Nếu tâm nhãn một mực mở ra, cho dù hắn không điên cũng sẽ biến thành biến thái...
Trong mắt chợt lộ ra vài phần suy nghĩ sâu xa.
Công tử?
Người kia tuy rằng khuôn mặt đó, nhưng ngôn ngữ làm vẻ, đều không giống như là Trương Thực.
Chẳng lẽ tác phong của Trương Thực là giả vờ, đây mới là bộ mặt thật của hắn?
Diễn kỹ tốt như vậy, Ảnh Đế cũng không làm được chứ?
Khả năng không lớn.
Hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, dường như muốn gây bất lợi cho Trương Bá Đại.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, cho dù bình thường hắn mang mặt nạ, cũng không đến mức muốn độc hại con trai ruột của mình chứ?
Đột nhiên giữa một người có biến hóa lớn như vậy...
Tám chín phần mười, Trương Thực trong mấy ngày này, thật sự bị "Đổi" mất rồi.
Nhưng vì sao trong lòng hắn lại nảy sinh cảm giác?
Giang Chu nghĩ trái nghĩ phải, không hiểu ra sao.
Mặc dù trong lòng của hắn có vài phần ý tứ không xa không như mong muốn, nhưng còn chưa tới trình độ có thể khám phá tất cả hư ảo.
Nhưng hắn còn có thần thông Tru Quỷ do Quỷ Thần Đồ Lục cấp, có linh nhãn.
Mặc dù thường xuyên không đáng tin cậy, nhưng khi đó đạo hạnh của hắn quá nông cạn.
Lúc này không giống ngày xưa, nếu là tận mắt nhìn thấy Trương Thực, có lẽ có thể nhìn ra được thứ gì đó.
Lập tức cũng không nghĩ nhiều nữa.
Trở lại trong phòng, tiếp tục sao chép kinh văn.
Mỗi ngày chép những kinh văn trong trí nhớ này, để Giang Chu thu hoạch được rất nhiều lợi ích.
Tu vi pháp lực mặc dù không tăng trưởng, nhưng linh tính thần hồn lại không ngừng được tẩy luyện, tăng trưởng cực nhanh.
Cứ tiếp tục như vậy, cái khác khó mà nói, không lâu sau, chỉ sợ có thể ngưng tụ ra Huyễn Mộng Thân thứ hai.
Không có Huyễn Mộng Thân, Giang Chu cảm giác mình bị chặt đứt hai cánh tay.
Thí nghiệm không làm được, Lãng cũng không lãng nổi.
Thật sự là có chút khó chịu.
Liên tiếp mấy ngày, Giang Chu vẫn trốn ở trong nhà như trước.
Nhưng vẫn luôn dùng tâm nhãn giám thị Trương Thực.
Phát hiện mỗi ngày Trương Thực này đều nằm ở trên giường dưỡng thương.
Nói chuyện với người khác cũng vẫn như trước.
Ngoại trừ lúc đơn độc ở cùng Hứa thị, cả người đại biến ra, thoạt nhìn cũng không có gì dị thường.
Ngược lại trong quá trình này, thấy được đủ loại hành động của Hứa thị.
Dù Giang Chu dự định tu thân dưỡng tính, nhưng trong lòng cũng khó ngăn được lửa giận.
Trước đó hắn không muốn xen vào việc của người khác, chưa từng đi qua hỏi thêm chuyện của Trương gia.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Hứa thị này lại ác độc như thế.
Nếu không phải Trương gia có một thứ gì đó thú vị, Trọng Hiếu kia có chút may mắn, sợ là đã sớm bị độc phụ này ngược đãi đến chết rồi?
Giang Chu đi vào Giang Đô, vẫn luôn bình tĩnh hòa nhã, nhưng hắn cũng không phải là một người an phận thủ thường.
Chẳng qua là tu hành đến, cần một chút lắng đọng mà thôi.
Ta muốn tu thân dưỡng tính, ngươi không nên ép ta nổi giận?
Đây là cố tình gây khó dễ cho ta sao?
Một ngày này, bởi vì "nhìn thấy" hành động của Hứa thị, Giang Chu đã có chút nhìn không nổi nữa.
Đang muốn đi Trương gia gặp một đôi cẩu nam nữ này.
Kỷ Huyền lại mang Trương Bá Đại tới.
"Giang công tử, phụ thân ta..."
"Có chút không đúng."
Trương Bá Đại vừa thấy hắn, liền nói ra những lời này.
Đuôi lông mày Giang Chu khẽ nhếch: "A? Đây là ý gì?"
"Cái này... Học sinh cũng không biết nói như thế nào..."
Trương Bá Đại do dự nói: "Học sinh luôn cảm thấy, phụ thân có chút khác biệt với ngày xưa, hơn nữa học sinh đề cập rất nhiều chuyện cũ với phụ thân cũng hoàn toàn quên mất, liền nghĩ có phải phụ thân bị thương hay không, có chỗ nào không ổn..."
Hắn bất an nói: "Học sinh gia cảnh bần hàn, thực sự không còn cách nào khác, từng nghe Kỷ đại ca nhắc tới Giang công tử, bản lĩnh cực lớn, lại nghĩa bạc vân thiên, đành phải mặt dày đến cầu xin công tử khám bệnh cho gia phụ?"
Nghĩa bạc vân thiên?
Giang Chu nhìn về phía Kỷ Huyền.
"..."
Kỷ Huyền da mặt hơi co lại, cúi đầu xuống.
Lời vỗ mông ngựa này thật sự rất hay...
Giang Chu vô cùng hài lòng.
Đứng dậy hiên ngang lẫm liệt nói: "Đi, đi xem phụ thân ngươi!"
Trương Bá Đại tới đúng lúc cho hắn một lý do tốt.
...
"Phụ thân, Giang công tử là nghe nói ngài bị thương nằm giường lâu ngày, tới thăm ngài."
Trương Bá Đại mang theo Giang Chu đi vào trong nhà.
Ánh mắt Hứa thị lấp lóe, sắc mặt sợ hãi.
Nàng biết Giang Chu là quan.
Nàng vốn là tiểu dân, lại thêm hành động mấy ngày gần đây, khiến nàng có loại sợ hãi phát ra từ chữ "quan" trong lòng.
"Cái này, làm sao dám làm phiền công tử?"
"Bá Đại, ngươi cũng quá không hiểu chuyện, Giang công tử là quý nhân, sao ngươi có thể dùng việc nhỏ như vậy đi quấy nhiễu?"
Hứa thị chuyển sự sợ hãi của mình sang trách cứ Trương Bá Đại.
"Bá Đại cũng là một lòng hiếu thảo, ngươi đừng có mắng hắn."
Được Trương Bá Đại đỡ dậy, Trương Thực cố hết sức ngồi dậy khuyên nhủ.
Thần thái cử chỉ không khác gì trước đây.
Giang Chu lại cười.
Thì ra là ngươi...
Giang Chu cũng không nhiều lời, đi tới bắt cổ tay Trương Thực.
Một lát sau, nói thẳng: "Không có gì đáng ngại, trong nhà ta có chút thuốc, một hồi bảo Trương Bá Đại tới lấy, sau khi dùng thuốc, dưỡng mấy ngày là được."
Nói xong liền muốn cáo từ.
Trước khi ra khỏi cửa, quay đầu lại dùng ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua Hứa thị, lại rơi vào bên hông Trương Thực.
Cười nói: "Trương huynh đệ ngọc trụy này cũng không tệ."
Nơi đó treo một chiếc đèn lồng nhỏ bằng ngọc.
Đăng bởi | Sally_616 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 43 |