Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Địa Kiếp Hôi

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Lão giả áo xám vừa vuốt vuốt bàn cờ nho nhỏ, vừa chậm rãi đi lại bốn phía.

Gần đây Giang Đô thậm chí Dương Châu đều là mưa dầm liên miên.

Mặt đất đều là nước bùn ẩm ướt.

Những nơi hắn giẫm qua đều để lại một dấu chân thật sâu, trong dấu chân, thậm chí rất nhanh đã tích một đống nước.

Lão giả áo xám đi vài bước, giẫm ra mấy cái hố nước, mới cười nói: "Tiểu hữu có cảm thấy, mưa ở Giang Đô gần đây... nhiều hơn chút không?"

Quảng Lăng Vương ở bên cạnh vểnh tai, vốn tưởng rằng có thể nghe được bí sự gì, không nghĩ tới lão giả lại nói một câu như vậy.

Không khỏi kêu lên: "Dương Châu vốn là nơi mưa nhiều, Giang Đô càng nổi danh, chuyện này có gì lạ đâu?"

Giang Chu không để ý tới hắn, như có điều suy nghĩ nói: "Đúng là nhiều hơn một chút, theo như lời tiền bối nói, chẳng lẽ là nước mưa này có gì đó quái lạ?"

Lão giả áo xám vuốt râu nói: "Mưa cũng không cổ quái, cổ quái chính là chỗ nước mưa chảy tới."

Quảng Lăng Vương không nhịn được lại đoạt lấy câu chuyện: "Nước mưa không phải từ trên trời rơi xuống sao? Chẳng lẽ trên trời còn có điều cổ quái?"

Nói xong còn ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời cực đen, chỉ nhìn thấy trong màn đêm là tầng tầng mây.

Lúc này, ngay cả lão giả áo xám cũng lười để ý đến cái tên lắm lời này.

Trực tiếp không nhìn, nói với Giang Chu: "Mưa này cũng không phải là thiên làm, chính là do người làm."

Giang Chu cả kinh: "Nước mưa này lan đến toàn bộ Dương Châu, liên miên hơn tháng, thiên hạ này thật đúng là có người có pháp lực thần thông vô biên như thế sao?"

"Nhân vật như vậy, chưa chắc đã không có."

Lão giả áo xám gật đầu, lại lắc đầu: "Nhưng người làm việc này tuyệt không có khả năng."

"Chuyện này có liên quan đến lời lão hủ nói về 'Thiên mệnh khí vận'."

"Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng theo suy đoán của lão hủ và mấy vị lão hữu, mưa này là có người dùng tiền tự "Thiên mệnh khí vận" làm dẫn, khiến cho trời giáng mưa, liên miên không dứt."

Trong mắt hắn lộ ra vài phần trịnh trọng: "Mặc dù không biết mục đích của người này, nhưng mưa này nhìn như rất nhỏ, nhiều nhất là có chút làm người ta phiền lòng, không quan trọng."

"Nhưng nếu là vậy, trong thiên địa này sẽ tràn ngập hơi nước vô tận."

"Nếu để mặc cho mưa không ngừng rơi xuống, sợ là không bao lâu nữa sẽ ủ thành đại tai."

"Giang Đô các nơi, đều là nơi sông lớn hội tụ, đến lúc đó, sợ là sẽ khó thoát tai nạn."

Lão giả áo xám nói xong, lại lộ ra ý cười hòa ái: "Thật ra việc này cũng không phải bí mật, rất nhiều tiên môn danh giáo đều đã tính ra huyền cơ trong đó, chỉ là không người nào nói đến, người bình thường không thể nào biết được."

"Lão hủ nghĩ, Giang tiểu hữu có lòng nhân hậu, có lẽ sẽ coi trọng việc này, lão hủ nói đến đây thôi, tiểu hữu, hữu duyên gặp lại đi."

Lão giả nói xong, liền xoay người rời đi.

Vài bước bước ra, liền biến mất trong bóng đêm.

"Không thể nào..."

Quảng Lăng Vương lúc này mới mặt đầy vẻ không chắc chắn nói: "Giang huynh đệ, ý của hắn vừa rồi... là nói Giang Đô sẽ có lũ lụt đúng không?"

Thần sắc Giang Chu hơi trầm xuống, không có trả lời.

Khúc Khinh La đứng một bên, sắc mặt khó coi hơn hắn ít khi lại xuất hiện nhíu mày.

Trong mắt có cảm xúc biến ảo bất định.

Sau nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Chu nói: "Giang Chu, ta phải rời đi một lúc."

Giang Chu có chút lo lắng nói: "Ngươi muốn đi đâu?"

Khúc Khinh La sắc mặt âm trầm: "Ta muốn đi tìm sư phụ ta."

Giang Chu đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, nói: "Ngươi cho rằng... Lệnh sư cũng biết việc này, chỉ là giấu diếm ngươi?"

Khúc Khinh La không nói gì, Giang Chu cũng đã hiểu tâm ý của nàng.

"Đi đi, hảo hảo cùng lệnh sư nói chuyện, có lẽ trong đó có hiểu lầm gì, hoặc là, nàng cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ..."

Giang Chu nói xong, cũng không có cách nào nói tiếp.

Không nói lời của hắn đúng hay không, mặc dù thật sự có nỗi khổ tâm, nếu lão giả áo xám nói là sự thật, tương lai sẽ phát sinh chuyện không đành lòng.

Nếu đổi thành chính hắn, chỉ sợ cũng khó có thể tha thứ.

Huống chi tính tình của Khúc ngốc tử thuần túy hơn hắn, cực đoan hơn nhiều.

Khúc Khinh La chỉ là không tập trung gật gật đầu.

Chân trần bước ra, liền cưỡi gió mà lên.

Giang Chu nhìn thân ảnh của nàng biến mất, cũng phun ra một ngụm trọc khí.

Trong lòng hơi trầm xuống.

Cũng không biết là bởi vì lời nói của lão giả áo xám, hay là bởi vì Khúc Khinh La rời đi.

"Giang huynh đệ, ngươi thật sự tin tưởng lời lão đầu nhi kia nói?"

Quảng Lăng Vương lại gần: "Đất Giang Đô, ngọa hổ tàng long, Giám Thiên Ti cũng không phải ăn cơm khô, nếu thật sự có chuyện như vậy, bọn họ có thể nhìn không ra?"

Giang Chu liếc mắt: "Người trong Giám Thiên Ti ở đâu ra?"

"Đương nhiên là..."

Quảng Lăng Vương không nói nên lời, dừng lại.

Còn không phải sao?

Người của Giám Thiên Ti ở đâu ra?

Không phải đều là tiên môn trong thiên hạ tụ họp sao?

"Không thể nào..."

Hắn ta có chút khó tin nói: "Trong Giám Thiên Ti rồng rắn lẫn lộn, những danh giáo tiên môn kia cũng không bền chắc như thép, có những giáo phái ngược lại còn đánh nhau dữ hơn bất kỳ ai, ai có năng lực lớn như vậy, có thể khiến bọn họ liên hợp lại, người người đều vì một chuyện mà ngậm miệng?"

"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?"

Giang Chu lắc đầu, không để ý tới hắn nữa, cất bước, chạy về Giang Đô thành.

"Ai! Chờ bổn vương a! Giang huynh đệ! Giang huynh đệ!..."

Quảng Lăng Vương càng kêu, Giang Chu càng chạy nhanh.

Hắn vốn lấy khinh công làm sở trường, trước lại có được "Bộ Hư" thuật, tuy rằng không biết thuật phi đằng, nhưng triển khai ra, cũng là cưỡi gió mà đi, không kém hơn là bay bao nhiêu.

Hơn nữa chỉ xét về tốc độ thì thuật Phi Đằng cũng còn kém xa.

Quảng Lăng Vương muốn đuổi theo hắn, khó hơn một chút.

Rất nhanh, Giang Chu đã hất tên đáng ghét này ra, về tới trong Giang trạch.

Trở lại trong phòng, Huyễn Mộng tan đi.

Bản thể Nhập Định tu luyện ở trên giường mở mắt ra.

Lấy ra Di Trần Phiên lay động, lấy ra trang sức màu vàng xanh lúc trước lấy từ trên người nữ thi ra.

Đầu quan, vòng tay, khuỷu tay, dây cổ vân vân không phải đồ dùng cá biệt.

Tổng cộng ba mươi hai món.

Cũng không biết những vật này đeo ở trên người nàng có nặng hay không, nàng có sợ hãi hay không?

Tâm niệm Giang Chu vừa động, đã sớm rục rịch, nhưng bị hắn cưỡng ép ngăn chặn, để Quỷ Thần Đồ Lục bay ra.

Đồ lục mở ra, cuốn về phía những trang sức màu thanh kim này.

Từng đạo khí tức đen đặc như mực, sền sệt như tương từ trong đó chạy ra.

Bị Quỷ Thần Đồ Lục cuốn sạch.

Lại chậm rãi mở ra trước mặt Giang Chu.

Thần sắc Giang Chu chấn động.

Ánh mắt chăm chú nhìn vào trên đồ lục, Chân Linh hạ xuống, lại nhiều ra một nhóm chữ viết.

[Thiên Địa Kiếp Hôi: Tam Thập Nhị]

Chuyện này...

Ánh mắt Giang Chu rơi vào trên đó, tâm niệm mới nổi lên.

Quỷ Thần đồ lục lại hiện lên chữ viết.

Điều này khiến hắn kích động nhất.

[Quỷ, nhân, thần, địa, thiên]

Thì ra là "Chu Thiên Ngũ Tiên" đại biểu cho Thỉnh Thần Đồ Lục tái hiện!

Thiên địa kiếp hôi...

Trước đó hắn không ít lần nghiên cứu, đến tột cùng như thế nào mới có thể có được Thỉnh Thần Đồ Lục mới.

Nhưng vẫn không tìm được manh mối.

Vốn tưởng rằng giống như lần đầu tiên, mấu chốt là số lượng Chân Linh, chỉ cần số lượng Chân Linh đầy đủ, tự nhiên sẽ nhận được bản đồ lục mới.

Nhưng hắn không ngờ rằng, "Thiên Địa Kiếp Khôi" này mới là mấu chốt để đạt được "Thỉnh Thần Đồ Lục"!

Hiện tại Giang Chu cũng không lo nghĩ xem "Thiên Địa Kiếp Khôi" này đến tột cùng là vật gì.

Sự chú ý của hắn đều đặt vào trên bản vẽ.

Lần này, bốn chữ còn lại trong "Chu Thiên Ngũ Tiên" đều ảm đạm khó thấy.

Chỉ có một chữ "Quỷ" sáng lên...

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.