Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tàn nhẫn

Phiên bản Dịch · 1736 chữ

Trong mắt tiểu nhị chớp động ánh sáng, chợt cười: "Khách quan, nếu ngài không cần gì, tiểu nhân xin cáo lui."

Giang Chu vẻ mặt xúi quẩy nói: "Được rồi, không có thì không có, ngươi chuẩn bị một bàn rượu ngon thức ăn ngon, lại chuẩn bị hai phòng khách tốt nhất, đi một đường, nghỉ đều nghỉ không tốt.

"Được, vậy chuẩn bị cho ngài!"

Tiểu nhị hô một tiếng, lưu loát chạy đi chuẩn bị.

Gương mặt Lộ Vong Cơ ở bên cạnh cũng hơi tái mét.

Vừa rồi một câu kia của Giang Chu mặc dù nói không rõ ràng, nhưng hắn cũng nghe ra vài phần không đúng.

Cái gì mà dẫn hắn tới làm quen với đồng bọn?

Căn bản là muốn lợi dụng hắn làm gì đó không thể lộ ra ngoài.

Lộ Vong Cơ chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhận được ác ý.

Kinh nghiệm của Ất Tam Tứ giang hồ rất phong phú, mấy câu đối thoại vừa rồi của Giang Chu và tiểu nhị đã khiến hắn nghe ra được manh mối.

Tiểu nhị vừa đi, thần sắc hắn liền khẽ biến, thấp giọng nói: "Công tử, nơi này chẳng lẽ..."

Giang Chu khẽ nâng ngón tay, cắt ngang lời hắn, ra hiệu hắn tạm thời không cần nhiều lời.

Nhìn hành động của hai người, Lộ Vong Cơ càng cảm thấy không ổn, nghiêm mặt: "Rốt cuộc ngươi định làm gì?"

Giang Chu cười nói: "Ngươi căng thẳng cái gì? Có ta ở đây, sẽ không để cho ngươi gặp nguy hiểm."

Lộ Vong Cơ chẳng những không yên tâm, mặt càng xanh hơn: "Còn có nguy hiểm?!"

"Lần trước la bàn của ngươi hình như hỏng rồi đi? Gia hỏa để kiếm cơm cũng không còn, cái này không được, không phụ trợ thân phận tuyển thủ hạt giống đệ nhất Huyền Vi tông của ngươi."

Giang Chu ôm lấy đầu hắn nói: "Lần này ngươi thành thành thật thật phối hợp với ta, ta tặng ngươi một cái tốt hơn, la bàn đại khái là không có, bất quá ta vẫn là cho được một kiện pháp bảo, nếu như ngươi biểu hiện tốt, coi như là Thiên Phủ kỳ trân, ta cũng không phải không tặng nổi."

Lộ Vong Cơ nghe vậy, tròng mắt đảo tròn.

"Tuyển thủ hạt giống" là thứ gì hắn nghe không hiểu, nhưng "Đệ nhất" hắn lại nghe hiểu.

Nghe được hắn rất thoải mái.

Còn về Thiên Phủ kỳ trân...

Vậy thì để cho trái tim nhỏ của hắn đập bình bịch.

Đừng nhìn Giang Chu tùy tiện lấy một món pháp bảo ra, người khác sẽ kêu một tiếng kỳ trân Thiên Phủ.

Có thể xưng là kỳ trân Thiên Phủ, không có một thứ đơn giản.

Đó là tiên bảo có thể trấn phái thậm chí trấn quốc.

Đổi lại là người khác nói lời này, Lộ Vong Cơ tuyệt đối là khịt mũi coi thường.

Nhưng người nói chuyện chính là Giang Chu...

Hắn đã tận mắt nhìn thấy vài món bảo bối trên người Giang Chu.

Giống như Giang Chu coi kỳ trân Thiên Phủ như rau cải trắng, thỉnh thoảng móc ra một hai kiện đập người, đừng nói gặp, nghe cũng chưa từng nghe qua.

"Thật sao?"

Lộ Vong Cơ vừa động tâm lại vừa thấp thỏm.

Hắn không phải lừa ta đấy chứ?

"Giang mỗ ta từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, một lời hứa ngàn vàng."

Lộ Vong Cơ đảo mắt do dự, nhưng nghĩ đến bốn chữ "Thiên Phủ kỳ trân", cái gì cũng không có.

Hắn ta hung hăng cắn răng nói: "Được!"

Chỉ cần có kỳ trân Thiên Phủ, ném nửa cái mạng cũng đáng!

Sau khi giải quyết xong Lộ Vong Cơ, Giang Chu hài lòng cười một tiếng: "Vậy ngươi nhớ kỹ, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không được phản kháng, ngươi sẽ coi mình là đứa trẻ nhà bình thường."

"Trẻ con bình thường nên thế nào, ngươi liền thế đó, bảo bối này là tốt hay là xấu, toàn bộ phải xem biểu hiện của chính ngươi."

Giang Chu cũng không phải đang lừa hắn.

Lần trước tiểu tử này ở Ngô Quận giúp hắn tra án, chẳng những mình mất nửa cái mạng, la bàn bảo bối cũng bị hủy.

Hắn vẫn luôn muốn bồi thường cho hắn.

Lần này vừa hay thừa dịp có cơ hội bổ sung.

Cũng có thể tiện thể lợi dụng một chút...

Không bao lâu sau, tiểu nhị bưng lên một mâm thức ăn.

Mấy người Giang Chu giống như không có việc gì, an phận ăn hết.

Dưới sự dẫn dắt của tiểu nhị, hắn đi lên phòng trên lầu.

Nói là phòng trên, thật ra cũng chỉ sạch sẽ gọn gàng một chút, hoàn cảnh vẫn rất đơn sơ.

Quả nhiên, phim truyền hình đều là gạt người.

Đi ra ngoài, muốn ở được căn phòng vừa thanh nhã vừa yên tĩnh, căn bản không có khả năng lớn.

Cho dù là dịch quán của quan phủ cũng ít có điều kiện tốt.

Những quan lại quyền quý kia xuất hành, không phải là ở các nơi có rất nhiều trang viên, thì cũng là nơi ở của những nhà phú quý quen biết, ít khi có "khách sạn".

Mặc dù điều kiện không được tốt lắm, nhưng so với giường chung lớn phía dưới, đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Giang Chu cố ý mở hai gian phòng, tự mình ở một gian, để Ất Tam Tứ và Lộ Vong Cơ chen chúc một gian.

Vào phòng, Giang Chu không nói gì nữa, để hai người trở về phòng nghỉ ngơi.

Chính mình cũng ngã đầu nằm ở trên cái giường gỗ đơn sơ kia.

Giống như là chạy đường hồi lâu, mệt mỏi không chịu nổi, tuy rằng cực độ ghét bỏ, lại ngã đầu liền ngủ.

Mặc dù Giang Chu cố ý như thế, nhưng cũng không giả vờ, hắn thật đúng là ngủ luôn.

Bất quá với thần hồn cường đại của hắn, cho dù ngủ, cũng có thể có cảm giác nhạy bén đối với xung quanh.

Ngủ một giấc, rất nhanh đã đến đêm khuya.

Trong lúc đó đã có không ít khách nhân tới, mấy cái giường lớn phía dưới cũng chật ních.

Trong một căn phòng lớn có mấy chục đại hán chen chúc nhau.

Còn có một số phụ nữ và trẻ em trộn lẫn trong đó.

Mấy gian thượng phòng liền nhau của hai gian phòng này, cũng bị trước sau ném vào cửa hàng chiếm lấy.

Giang Chu thế mà còn ở bên trong thấy được người quen.

Là đám nhân vật giang hồ từng gặp ở Hoa Cổ tự và đệ tử Ngọc Kiếm thành.

Nhưng đám người giang hồ chỉ còn lại hai người, đại ca Vệ Quân dẫn đầu, còn có gã râu quai nón gầy gò, tựa hồ là họ Tần.

Ngọc Kiếm thành chỉ thấy một người, chính là tiểu sư muội tên Hoa Mãn Nguyệt kia.

Bọn họ là người bán hàng đến sau nửa đêm.

Xem bộ dáng phong trần mệt mỏi, chạy một đoạn đường gấp, bộ dáng hơi có vẻ chật vật.

Khiến Giang Chu có chút kỳ quái.

Hào khách giang hồ họ Vệ thì thôi, đều là người đầu đao liếm máu trong gió đến mưa.

Hoa Mãn Nguyệt lại là đệ tử Ngọc Kiếm thành, còn là tiểu sư muội được mọi người rất sủng ái.

Làm sao lại lạc đàn, còn cùng đám người họ Vệ đi tới cùng một chỗ?

Những người khác đã đi đâu?

Giang Chu dứt khoát cũng không ngủ, mở tâm nhãn, quan sát toàn bộ khách sạn.

Dù sao cũng là nơi rắn chuột hỗn tạp, tuy chỉ là một khách sạn nhỏ, nhưng nửa đêm cũng lộ ra đủ loại chuyện xấu xa.

Một số tên trộm thừa dịp mọi người đều ngủ say, giở trò khắp nơi, trở thành chuyện tầm thường nhất.

Giang Chu nhìn thấy trong đó còn có mấy đứa trẻ chưa tới bảy tám tuổi, vậy mà cũng thừa dịp người ta ngủ say, mò vào trong ngực người, trong túi.

Sờ vào một đại hán ôm đoản đao, không ngờ người này lại thập phần cảnh giác, mấy đứa trẻ vừa động liền tỉnh.

Nhưng trong nháy mắt khi hắn tỉnh lại, những đứa trẻ này dường như đã sớm có chuẩn bị, mỗi người ngồi chồm hổm ở vị trí khác nhau.

Một người trong đó bỗng nhiên đụng tới, vậy mà trong tay nắm một cây chủy thủ, phốc phốc một cái đâm vào trong cổ họng đại hán.

Một đứa trẻ khác gần như là cùng lúc, nhanh như chớp bịt miệng đại hán lại.

Mấy người khác cũng nhào tới, dùng thân thể ngăn chặn đại hán.

Làm cho hắn không thể phát ra tiếng động.

Mặc dù khó tránh khỏi có một chút động tĩnh truyền ra, nhưng người nơi này đều là ở trong bùn nhão trong giang hồ mà tới, cho dù nhìn thấy cũng sẽ giả câm giả điếc.

Chỉ cần người động không phải mình, không có ai sẽ nhiều chuyện.

Đến lúc hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình?

Đừng nói giỡn.

Nhìn một màn này, Giang Chu cũng có chút rung động.

Mấy đứa trẻ ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn mực.

Trong lúc nhất thời ngay cả hắn cũng phản ứng không kịp.

Chỉ trong nháy mắt kinh dị, đại hán kia đã bị chọc cổ.

Hắn thấy mấy đứa trẻ này tu vi cũng không lợi hại bao nhiêu.

Thậm chí căn bản không có dấu hiệu tu luyện qua võ đạo.

Huyết khí yếu hơn so với trẻ con bình thường.

Hiển nhiên là do thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài.

Chỉ là cách làm của bọn họ lại hết sức tàn nhẫn lưu loát, hơn nữa phối hợp ăn ý.

Rất rõ ràng, bọn họ làm loại chuyện này tuyệt đối không phải một hai lần.

Giang Chu còn chưa có hành động, lại không nghĩ rằng mấy hài đồng bảy tám tuổi này sau khi sờ xong mấy cái cửa hàng lớn, lại mò lên lầu hai...

Bạn đang đọc Ta Có Một Quyển Quỷ Thần Đồ Lục (Dịch) của Ngưu Du Quả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally_616
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.