Mượn đầu người của ngươi dùng
Giang trạch.
"Công tử! Công tử!"
Thiết Đảm cùng bốn huynh đệ Du gia từ bên ngoài vội vàng chạy về.
Chưa vào cửa đã lớn tiếng ồn ào.
"Câm miệng!"
Vừa vào sân đã bị Kỷ Huyền hung hăng trừng mắt một cái.
Thiết Đảm rụt rụt đầu, nhìn thoáng qua Giang Chu lẳng lặng ngồi xếp bằng dưới hai cây, không nói một lời, tựa hồ không phát giác đối với sự hiện hữu của bọn họ.
Hắn ta không khỏi vò đầu nói: "Công tử vẫn như vậy, không nói câu nào?"
Kỷ Huyền lắc đầu, chợt cau mày nói: "Bây giờ không giống ngày xưa, sau này phải gọi Hầu gia."
Thiết Đảm che miệng, liên tục gật đầu.
Sau đó lại nói: "Vậy giờ làm cái quái gì? Đi khắp nơi đều tìm công... Hầu gia đấy."
Kỷ Huyền quay đầu nhìn thoáng qua, cũng không biết làm thế nào cho phải.
Hầu gia từ ngày hôm qua trở về, liền ngồi dưới tàng cây này, không ăn không uống, không nói một lời, mặc cho ai kêu to cũng như không cảm giác.
Không ai biết hắn đang làm gì.
Thiếu quân của Long Hổ Đạo, Thần Quang đạo trưởng của Thuần Dương cung, Chấp Trần kiếm chủ của Ngọc Kiếm thành, đều từng tới, cũng không thể để hắn có nửa điểm phản ứng.
Nhưng cũng may là mấy vị này đã tới, nói là không có việc gì, nếu không bọn họ đã phải tìm khắp nơi thử chữa rồi.
Thiết Đảm nói: "Chiều đến rồi, bên Kim Thủy kiều tụ tập rất nhiều người, đều đang chờ hầu gia, nếu không... Chúng ta đi nói một tiếng với Sử đại nhân, tạm thời hoãn lại..."
"Không cần."
Lúc này, Giang Chu rốt cuộc cũng động.
"Hầu gia!"
Kỷ Huyền vội vàng đón lấy: "Ngài... Ngài không sao chứ?"
"Ta không sao."
Giang Chu lắc đầu: "Chẳng qua là ngẫu nhiên có thu hoạch, làm trễ nải chút thời gian."
Không đợi mấy người hỏi lại, liền nói: "Đi nói cho bọn họ, đúng hạn mở đường, để Nguyên Thiên Sơn thẩm tra xử lí mấy chục áp chi kia trước, nên phán thì phán, nên trảm thì trảm, ta sau đó liền đến."
"Vâng."
Kỷ Huyền lên tiếng, cũng không nói lời nào, mang theo đám người Thiết Đảm xoay người rời đi.
Giang Chu cũng ra cửa.
Trên thực tế, hắn ngồi bất động cả đêm, quả thực là có chút bị đả kích.
Xoắn xuýt mãi không biết Trích Tinh lâu chủ và Bạch Nguyệt sao có thể là chuyện của một người.
Bạch Nguyệt chính là tên bạn gái hắn chỉ nắm tay ở thế giới bên kia.
Trích Tinh lâu chủ lại cao giọng nói.
Một người là tiên nhân gian, một người là nữ tử phàm tục, lại cách xa nhau vô tận Thái Hư, hắn nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông.
Trừ cái đó ra, nếu như cả hai thật sự là một người, vậy nàng đến tột cùng có biết nguyên nhân mình đi vào thế giới này hay không?
Hắn và Bạch Nguyệt cùng nhau đi thư viện mới phát hiện Quỷ Thần Đồ Lục.
Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy là Bạch Nguyệt hẹn hắn đi.
Chẳng lẽ nàng sớm biết sự tồn tại của Quỷ Thần Đồ Lục?
Khả năng này không lớn.
Nếu như nói nàng có mục đích gì, mặc dù Giang Chu không muốn tin tưởng, nhưng cũng không thể không thừa nhận có khả năng này.
Nhưng nếu nói nàng biết sự tồn tại của Quỷ Thần Đồ Lục thì khả năng không lớn.
Vật như Quỷ Thần Đồ Lục, thật có người có thể cam lòng nhường cho người khác?
Còn có...
Nàng đối với hắn, rốt cuộc là thật lòng hay là giả vờ?
Ở cùng với hắn, là có mục đích khác, hay là... chẳng qua là kết quả nàng chơi hồng trần, tùy tính mà đi?
Quan trọng nhất chính là, hai người thật sự là một người, Trích Tinh lâu chủ nhất định biết phương thức trở lại viên tinh cầu kia.
Có quá nhiều vấn đề, Giang Chu muốn gặp mặt, chính miệng hỏi nữ nhân kia rõ ràng.
Cho dù bị chơi xỏ, hắn cũng không thể không minh bạch bị chơi xỏ.
Nhưng mà, rất hiển nhiên, hắn bây giờ còn không có tư cách chất vấn nữ nhân kia.
Thậm chí ngay cả tư cách mặt đối mặt với nàng cũng không có.
Điều này khiến cho Giang Chu gần đây thực lực tăng vọt chịu đả kích rất lớn.
Nhưng Giang Chu cũng không phải người hối hận, đả kích như vậy vừa vặn khiến tâm tính của hắn có chút yên lặng, cũng chỉ làm hắn càng có động lực hơn.
Không bao lâu nữa, hắn nhất định sẽ để cho chính miệng nàng nói cho hắn biết đáp án...
...
Tạm thời đè nén những chuyện này ở đáy lòng.
Giang Chu đi thẳng tới giữa Động Đình Hồ, trấn áp tòa Ngũ Chỉ sơn của Bảo Nguyệt hòa thượng.
Trì hoãn lâu như vậy, mọi việc đều đã chuẩn bị, cũng nên giải quyết tên Bảo Nguyệt tặc trọc này.
Những người đó gần đây nhảy vui như vậy, vừa hay giết con khỉ để răn đe đám gà con kia.
"Đại Phạm Vô Lượng..."
Năm ngón tay trong lòng bàn tay, trên đỉnh tháp đá phật quang nở rộ, hiện ra quang ảnh Bảo Nguyệt hòa thượng.
Trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa kia: "Cư sĩ lại tới rồi?"
"Đã nghĩ thông suốt lời lão tăng nói chưa?"
Giang Chu cười lạnh trong lòng.
Cười đi, xem ngươi lát nữa còn có thể cười được hay không?
Giang Chu khẽ mỉm cười: "Hòa thượng."
Hòa thượng Bảo Nguyệt bình chân như vại, cười nói: "Cư sĩ cứ nói đừng ngại, lão tăng đã sớm nói rồi, chỉ cần cư sĩ chịu quay đầu lại, quy y Đại Phạn ta, lão tăng sẽ không ngại ngùng trước kia, đích thân nhờ phương trượng truyền thụ thánh pháp Đại Phạm cho."
"Không cần."
Giang Chu cười nói: "Lần này bản hầu đến là muốn mượn một thứ của hòa thượng ngươi."
"Ồ?"
"Giang cư sĩ đã phong hầu bái tước?"
Bảo Nguyệt hòa thượng mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không kinh ngạc, rất nhanh cười nói: "Sớm biết cư sĩ là rồng trong loài người, sớm muộn gì cũng có một ngày này, thật là đáng mừng."
"Thôi được, cư sĩ muốn cái gì, cứ nói đừng ngại, chỉ cần lão tăng có, nhất định sẽ không tiếc rẻ, coi như là lễ chúc mừng cư sĩ thôi."
Hắn rất tự tin vào bản thân, đối với Đại Phạm tự, cũng không cho rằng Giang Chu có thể làm gì mình, cũng không cho rằng Giang Chu sẽ không tiếc đối địch với Đại Phạm tự, gây bất lợi cho mình.
Nói cho cùng, hắn tự tin như thế, cũng là bởi vì nhất phẩm chi tranh, vốn là rất ít sẽ dồn người vào chỗ chết.
Một là độ khó quá cao, hai cũng là liên lụy quá lớn.
Nhưng mà, lời Giang Chu nói ra sau một khắc lại khiến nụ cười trên mặt hắn cứng lại.
"Đây là chính ngươi nói."
Giang Chu cười nói: "Gần đây bản hầu gặp phải chút phiền toái nhỏ, muốn mượn đầu của ngươi dùng một lát, hòa thượng lòng dạ từ bi, tứ đại giai không, nhìn thấu sinh tử, hẳn sẽ không tiếc rẻ một cái đầu người chứ?"
Ý cười của Bảo Nguyệt hòa thượng dần thu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Chu: "Giang cư sĩ, thật sự muốn không chừa đường sống như thế, không sợ đồ chiêu tai ách?"
"Có tai ương gì, bản hầu dốc hết sức chịu trách nhiệm là được, cũng không làm phiền hòa thượng ngươi lo lắng."
Giang Chu cũng thu lại ý cười: "Xem ra hòa thượng không muốn, cũng được, bản hầu phí chút tay chân, tự lấy là được."
Dứt lời, cũng không có hứng thú nói nhiều với hắn.
Di Trần Phiên rêu rao, Độn Long Thung bay ra, treo cao trên Ngũ Chỉ sơn.
Đồng thời người cũng bay lên không.
Vươn bàn tay, nắm chặt vào Ngũ Chỉ sơn phía xa.
"Ầm ầm ầm..."
Trong Động Đình Hồ đột nhiên sóng lớn nổi lên.
Năm ngón tay rung động từng trận.
Năm ngọn núi hình như năm ngón tay dần dần thu lại.
"Giang Chu!"
Bảo Nguyệt hòa thượng cảm nhận được áp bách vô cùng ở khắp mọi nơi, sắc mặt rốt cục thay đổi.
Nguyệt Quang Bảo Tháp tỏa ra ánh sáng, gắt gao đứng vững vô biên.
Đồng thời kêu lên: "Ngươi làm điều ngang ngược như thế tất có tai ương, không được lâu dài!"
Giang Chu lại không trả lời.
Năm ngón tay thong thả, kiên định thu nạp.
Phật chưởng ấn do bà lão trong lòng bàn tay lưu lại ngọn núi lớn này, nếu không phải đạo hạnh của hắn tiến nhanh, cũng không cách nào khu động.
Nhưng để bảo vệ vẹn toàn, hắn vẫn dùng ra Độn Long Thung.
Rất nhanh, năm ngọn núi đã thu nạp thành một.
Dưới pháp lực của Giang Chu, nó lại từ từ thu nhỏ lại.
Cuối cùng biến thành một tảng đá lớn cao không tới một trượng.
Vòng vàng trên Độn Long Thung bay ra, bao lấy tảng đá lớn.
Như vậy, cho dù tặc ngốc có pháp lực thông thiên cũng đừng hòng chạy thoát.
Giang Chu lập tức sử dụng thần lực Cự Linh, nâng tảng đá lớn lên.
Ngọn núi này tuy nhỏ đi nhưng trọng lượng không giảm mà còn tăng.
Nếu không có Cự Linh Thần lực, hắn cũng đừng hòng di động được chút nào.
Đăng bởi | Sally_616 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |