Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy hiểm!

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Trần Ca cắn răng, cố gắng không để bản thân phát ra âm thanh, ngay khi nhìn thấy xác chết, anh lập tức gửi tin nhắn cho Hạc Sơn: "Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát!"

Ánh sáng quá mờ, lại cách một cánh cửa, người xem livestream căn bản không biết chuyện gì xảy ra, giờ này khắc này Trần Ca cũng không quan tâm đến bọn họ, kề sát khe cửa, mí mắt cũng không dám chớp một cái.

"Hài táng trong tòa nhà, hóa ra thứ bọn họ muốn đào là thứ này." Trần Ca núp sau bức tường, anh không dám có bất cứ hành động lạ nào. Bây giờ là lúc nguy hiểm và căng thẳng nhất, mấy người thuê nhà đó đang ở nơi cách anh vài bước, bọn họ chỉ cần quay người vào căn nhà này là có thể phát hiện Trần Ca.

"Rín ríu, đào đi!" Chủ nhà chửi nhỏ một tiếng, cầm theo dụng cụ đi tới, trải bao tải xuống đất, bắt đầu dọn dẹp xi măng xung quanh thi thể nữ.

Có thể là sợ đánh thức các hộ gia đình dưới lầu, động tác của bọn họ rất nhẹ, không phát ra âm thanh quá lớn.

Vách tường bị đục ra, xi măng không ngừng tróc ra, mấy người không biết là nóng, hay là bị hù dọa, trên đỉnh đầu đều đổ mồ hôi.

Bọn họ phân công hợp tác, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy, trong lòng mình cũng sợ hãi không chịu nổi, hoang mang rối loạn, tiến độ rất chậm.

Hơn mười phút sau, bọn họ mới tách xác nữ ra khỏi bức tường, bỏ vào trong bao tải.

"Mập mạp, ngươi ở lại dọn dẹp vách tường, còn lại mấy người đi với ta ra hậu sơn, chúng ta tìm chỗ chôn nàng." Chủ nhà xách theo khoan sắt, ở một bên chỉ huy.

"Ta đi cùng các ngươi!" Nam nhân mập lùn không chút nghĩ ngợi liền mở miệng, đem nữ thi móc ra xong, cả người hắn đều nhanh muốn hư thoát, đâu còn dám một mình ở lại nơi này.

"Nhìn ngươi chút tiền đồ kia kìa! Quyên Nhi, ngươi cùng hắn ở lại đây thu thập, đợi lát nữa chúng ta tụ họp ở chỗ cũ phía sau núi." Chủ nhà dặn dò nữ nhân duy nhất vài câu, sau đó hắn và nam nhân xăm trổ mang bao tải đi xuống dưới lầu.

Anh ta đi khập khiễng, tiếng bước chân nặng nề, khi đi ngang qua căn phòng mà Trần Ca đang trốn, anh ta đột nhiên dừng lại một chút.

"Sao trên mặt đất lại có nhiều bông như vậy?"

Nghe thấy giọng nói của chủ nhà, tim của Trần Ca như muốn nhảy lên cổ họng, con rối xé vải ra, có vài sợi bông và mảnh giấy vụn rơi xuống đất, đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên, phát hiện có người đến đây anh hoàn toàn không có thời gian nhặt lên.

"Đừng để ý nhiều như vậy, thứ đồ chơi này nặng như vậy, chôn nhanh lên rồi nói." Người đàn ông xăm trổ giục ở phía sau, chủ nhà cũng không truy cứu sâu, hai người đi qua trước cửa phòng Trần Ca đang ẩn náu, dường như đã đi xa.

"Mập mạp, đừng thất thần nữa, làm việc đi." Người phụ nữ và người đàn ông trung niên mập lùn bắt đầu dọn dẹp rác rưởi, lau vết máu dính trên dụng cụ, mấy phút sau, hai người bọn họ xách một cái túi lớn đi xuống lầu.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, khi tầng ba yên tĩnh trở lại, Trần Ca mới dám thở dốc, anh rất cẩn thận nhìn ra ngoài qua khe cửa.

Trên hành lang tối đen như mực, các khách trọ đều đã rời đi.

"Mẹ kiếp! Làm ta sợ muốn chết."

Lại đợi thêm ba phút, bên ngoài vẫn không có gì khác thường, lúc này Trần Ca mới chậm rãi đẩy cửa phòng ra, khom lưng đi ra.

Để tránh bị phát hiện, anh không bật đèn pin điện thoại, một tay vịn vách tường, chậm rãi đi về phía trước.

"Nghe mấy người này nói chuyện, tuy bọn họ đều không phải người tốt lành gì, nhưng xác nữ trong tường xác thực không liên quan đến bọn họ." Nhắc đến, đám người này cũng đủ xui xẻo, sau khi chiếm nhà trọ của ông lão, ai biết lại phát hiện một thi thể ở trên mái nhà. Người bình thường phát hiện ra xác chết phản ứng đầu tiên chắc chắn là báo cảnh sát, nhưng bản thân mấy người này không sạch sẽ, một mặt sợ cảnh sát phát hiện án của mình, một mặt lại cảm thấy ở cùng một tòa nhà với xác chết rất đáng sợ, không còn cách nào khác chỉ có thể lựa chọn giúp hung thủ thật sự gánh tội, chủ động đào xác chôn cất.

"Chẳng trách chủ nhà lại dặn dò nhiều lần, không cho con ra ngoài vào nửa đêm." Đôi mắt Trần Ca đã thích ứng với bóng tối, anh tăng tốc, chuẩn bị rời khỏi tòa nhà chung cư càng sớm càng tốt.

Một đường đi chân tay nhẹ nhàng, Trần Ca cũng không định lấy ba lô, anh đi thẳng xuống tầng một.

"Hỏng rồi." Cửa chống trộm của chung cư bị khóa lại, hắn bị nhốt trong tòa nhà.

"Những người đó đi chôn xác, trước khi đi còn không quên khóa cửa?" Trần Ca mơ hồ cảm thấy có chút không ổn: "Cửa sổ hành lang tầng một lắp một tấm lưới chống trộm, cửa sổ tầng ba bị tấm ván gỗ đóng chặt, bây giờ cửa ra duy nhất tôi có thể rời khỏi nhà trọ chính là cửa sổ phòng tầng hai."

Bầu không khí trong căn hộ rất kỳ lạ, Trần Ca không muốn ở lại, anh xách búa lên và quay trở lại tầng hai.

Hành lang trong bóng tối u ám sâu thẳm, giống như miệng hung thú mở ra, một khi tiến vào sẽ bị cắn nát bấy.

"Thật yên tĩnh." Căn phòng của Trần Ca nằm ở bên trái hành lang gần phòng của chủ nhà, anh cảnh giác cao độ, rất sợ cánh cửa của một căn phòng nào đó sẽ đột nhiên mở ra.

Trần Ca thả chậm bước chân, duy trì hô hấp, mất hơn một phút đồng hồ mới đi đến cửa phòng của mình.

"May mắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lát nữa anh buộc ga trải giường lên khung cửa sổ, đi xuống từ tầng hai hẳn là không thành vấn đề." Trần Ca lấy chìa khóa ra, dựa vào ánh sáng mờ trên màn hình điện thoại tìm đúng ổ khóa, anh đang định cắm chìa khóa vào, cánh tay đột nhiên cứng lại giữa không trung.

"Nửa sợi tóc ta để trong khóa sao lại không thấy?"

Lông tơ dựng đứng, nỗi sợ hãi như thủy triều kéo tới từ bốn phương tám hướng, Trần Ca chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

"Có người vào phòng của ta! Bọn họ biết ta không có ở trong phòng!"

Hô hấp trở nên dồn dập, trong phổi giống như nhét vào một khối băng.

"Bọn họ đi vào lúc nào? Là sau khi đào thi thể? Hay là lúc phát hiện bông trên mặt đất?" Thật ra bây giờ suy nghĩ về điều này cũng không có ý nghĩa gì, Trần Ca lùi về phía sau, anh nhìn căn phòng mà mình từng ở, nhanh chóng bình tĩnh lại: "Không thể trở về, bây giờ những người đó rất có thể đang ở trong phòng của mình! Có lẽ bọn họ đang cầm gậy ba-toong trốn ở sau cửa!"

Tố chất tâm lý mạnh mẽ khiến Trần Ca nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, anh nhất định phải chạy ra ngoài trong thời gian ngắn nhất, kéo dài càng lâu thì càng nguy hiểm.

Trần Ca lùi lại từng bước một, không phát ra bất cứ âm thanh nào, trong lòng anh biết rất rõ, bây giờ chỉ có thể rời khỏi tòa nhà chung cư thông qua cửa sổ ở tầng hai, những con đường khác đều đã bị chặn lại.

Trong hành lang tối om yên tĩnh, Trần Ca lặng lẽ lùi về phía bên phải của hành lang mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đây là nơi cách căn phòng của anh xa nhất của tầng hai.

"Đám khách trọ đó còn nguy hiểm hơn tôi tưởng, tối nay có thể giữ được mạng nhỏ hay không phải xem lần đánh cược này!" Trần Ca cắn răng, giơ búa lên, đập mạnh lên khóa cửa phòng bên phải.

"Ầm!"

Sự tĩnh mịch bao phủ chung cư Bình An bị phá vỡ, Trần Ca liên tục đấm khóa cửa như bị điên, theo từng tiếng động lớn vang lên, anh không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra chuyện.

Ở góc bên trái hành lang, căn phòng số 208 mà Trần Ca thuê trước đó, cửa phòng bị đẩy ra! Nghe thấy tiếng động, người đàn ông xăm trổ và chủ nhà cầm thép và dao thái, mặt mũi dữ tợn vọt ra!

"Mau mở ra a!"

"Khụ!"

Liên tục nện, cuối cùng ổ khóa cũng rơi xuống, Trần Ca không chút do dự đá văng cửa phòng!

Bạn đang đọc Ta Có Một Tòa Nhà Ma (Dịch) của Ngã Hội Tu Không Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy10970131
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.