Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước đầu tiên

Tiểu thuyết gốc · 1531 chữ

Một khắc sau, Vương Lâm tỉnh dậy, 18 năm ký ức đổ ập về như cơn sóng dữ. Việc chỉ trong chốc lát, cưỡng ép tiếp thu lượng thông tin khổng lồ này khiến cho hắn một kẻ vốn tự tin về đầu óc của mình trở nên quá tải, không chịu nổi mà ngã gục bất tỉnh trên bàn

Vương Lâm năm nay 18 tuổi, là vua của Tần quốc. Dù mang danh là vua, nhưng bản thân nguyên chủ thực chất chỉ là một kẻ vô dụng, sa đọa, phóng túng trong những cuộc vui không ngừng. Ba năm trước sau một chuỗi sự kiện bất ngờ, tiên vương mắc bệnh không rõ nguyên nhân trong đêm vẫn lạc. Hắn thân là con trưởng, cùng với sự ủng hộ của vị hoàng thúc tên là Vương Dĩnh nhanh chóng lên ngôi

Nhưng sau khi lên ngôi vua nguyên chủ thường bỏ bê việc triều chính, hằng ngày chỉ ăn chơi, uống rượu, tổ chức những buổi tiệc rượu kéo dài hằng tuần, mặc kệ mọi việc còn lại cho vị hoàng thúc Vương Dĩnh xử lý

-‘Một vị vua vô dụng’

Tiếp nhận ký ức về sau Vương Lâm biết được bản thân nguyên chủ cũng cùng tên với hắn. Đồng thời cũng giúp hắn lý giải phần nào ánh mắt kỳ lạ của lão thái giám già. Không phải vì hắn hành xử thất thố, mà bởi thái độ điềm tĩnh và chín chắn hơn hẳn so với nguyên chủ trước đây.

Thả mình vào tư thế quen thuộc, đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Vương Lâm dần nhận thấy có điều gì đó không ổn. Cái chết của tiên vương thực sự kỳ lạ. Trong ký ức của hắn, tiên vương vẫn luôn khỏe mạnh, vậy mà chỉ sau hai ngày nhiễm bệnh lại đột ngột qua đời.

Chưa dừng lại ở đó, cả quá trình hắn lên ngôi cũng đầy bất thường. Theo lẽ thường, lễ đăng cơ đòi hỏi rất nhiều thời gian để chuẩn bị, vậy mà hắn chỉ mất vỏn vẹn bảy ngày để hoàn thành nghi lễ trở thành vua.

Những nghi vấn về hoàng thúc tên Vương Dĩnh không ngừng nảy sinh trong đầu. Bên cạnh đó, câu hỏi lớn nhất với hắn chính là lý do bản thân xuyên đến cơ thể này. Đây là một sự trùng hợp, hay có kẻ nào đứng sau dàn xếp?. Nếu linh hồn hắn đang tồn tại ở đây, vậy linh hồn nguyên chủ của cơ thể này đã đi đâu, chẳng lẽ lại xuyên qua cơ thể kia của hắn?

Hàng loạt câu hỏi xoay vần trong đầu, khiến Vương Lâm không khỏi cảm thấy bất an

-‘CHÁT’

Vương Lâm lấy tay đánh vào mặt mình, cảm nhận cơn đau âm ỉ trên má hắn ổn định lại chính mình, hắn hiểu suy nghĩ nhiều mà không giải quyết được là vô nghĩa

-‘Bẩm, bệ hạ, thưa ngài có vấn đề gì không ạ’tiếng lão thái giám từ ngoài cửa phòng gọi lên, có vẻ như âm thanh của cú tát khiến lão thái giám cảm thấy bất thường

‘Két’ tiếng mở cửa

-‘Đưa ta đến tàng kinh các’

-Lão thái giám trên mặt thoáng qua sự ngạc nhiên rất nhanh đáp lời lại’ Hạ thần tuân lệnh

Kỳ lạ, thật kỳ lạ. Lão thái giám vốn là tâm phúc phục vụ bên cạnh tiên vương, người đã phụng sự triều đình cả đời nay. Dù chỉ mới đi theo Vương Lâm kể từ khi y lên ngôi ba năm nay, những lão từ trước vốn rất để ý đến Vương Lâm vì dù sao y cũng là con trưởng của tiên vương . Tuy nhiên, hôm nay, lão không khỏi cảm thấy Vương Lâm vô cùng kỳ lạ

Không chỉ cách hành xử trở nên điềm đạm và trưởng thành hơn, mà ánh mắt của y cũng thay đổi. Trước đây, ánh mắt ấy luôn toát lên vẻ lười biếng, ham chơi. Nhưng giờ đây, ánh mắt lại mang theo sự sắc bén đến khó tin. Nhận thấy Vương Lâm đột nhiên nợ nụ cười, cảm giác bất thường càng dâng lên trong lòng lão.

Trên đường đến Tàng Kinh Các, mỗi lần cảm nhận ánh mắt của bệ hạ lướt qua, lão không khỏi rùng mình. Cảm giác như tất cả những bí mật trong lòng đều bị ánh mắt đó nhìn thấu

Tiến đến Tàng Kinh Các một lúc, Vương lâm ra lệnh tìm toàn bộ sử sách về thế giới này và triều đại này. Tri thức là sức mạnh, Vương Lâm hiểu rõ điều đó, dù tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nhưng những ký ức đó lại gần như vô dụng, trình độ toán học thì chỉ bằng học sinh tiểu học, ngoài các kiểu chơi thì còn lại không biết cái gì, đến cả tình trạng của đất nước hay chính mình cũng không biết một cái nào. Vì vậy hắn quyết định tìm thêm tri thức về nơi này.

-‘Bẩm bệ hạ toàn bộ sử sách về thế giới này và Tần quốc ở Tàng Kinh Các đã đem đến toàn bộ, gồm 64 cuốn trong đó sách về lịch sử Tần Quốc có 44 cuốn, cái còn lại gồm 20 cuốn’

-‘Được rồi, tất cả lui ra ngoài. Không có lệnh của ta không ai được làm phiền’

-‘Chúng thần tuân mệnh’

‘ít hơn mình nghĩ’ nhìn 2 chồng sách trên bàn Vương Lâm cảm khái một câu. Lịch sử là gốc rễ, là cội nguồn của của mọi thứ từ số lượng sử sách Vương Lâm đoán rằng đất nước này chỉ mới thành lập trong khoảng 200 năm và với số sử sách bên ngoài ít ỏi thì quốc gia này có lẽ không giao thương với bên ngoài quá nhiều. Hiện tại đang là buổi trưa hắn đã nghĩ sẽ mất cả ngày để đọc hết số sách hắn cần, nhưng với số lượng này hắn nghĩ đến tối là có thể hoàn thành. Vương Lâm bắt đầu đọc 20 quyển sách về thế giới trước sau đó đọc 44 quyển sách còn lại, hắn không hề có ý định đọc từng chữ trong cuốn sách, thứ hắn cần bây giờ chính là những thông tin cơ bản những thông tin hữu ích đối với hắn bây giờ.

‘Cạch’ đặt quyển sách cuối cùng xuống, mặc dù số lượng sách có hơi ít nhưng Vương lâm đã cơ bản biết chắc rằng mình xuyên không đến thế giới khác, lúc đầu nhìn cách ăn mặc và kiến trúc hắn nghĩ mình đã xuyên về quá khứ nhưng thế giới này có một lịch sử khác hẳn thế giới cũ. Không chỉ vậy thế giới này không chỉ tồn tại mỗi nhân loại mà còn có nhiều chủng tộc khác như thú nhân, hải tộc hoặc những chủng tộc sống trên cao hàng nghìn mét và còn có cả tu tiên giả....Đất nước mà hắn sống là Tần Quốc với niên đại 300 năm, một tiểu quốc nằm ở phía nam lục địa hẻo lánh.

Tần quốc nằm giữa Lam quốc và Bằng quốc, cả ba đều là những tiểu quốc trong đó Bằng quốc có diện tích lớn nhất. Hàng chục năm nay Bằng quốc đều muốn xâm lược Tần quốc chiến sự hai bên thường xuyên nổ ra. Nếu so về quốc lực thì Tần quốc không bằng được Bằng quốc nhưng là nơi nằm giữa 2 quốc gia, nên Lam quốc một đất nước giàu tài nguyên thường hỗ trợ Tần quốc, chính vì vậy chiến sự hai bên thường kết thúc trong thế cân bằng.

‘Két’ tiếng mở cửa

-‘Bẩm bệ hạ, tấu chương đã đem đến’

-‘Để lên bàn, đem đống sách này cất đi’

-‘Thần tuân mệnh. Bệ hạ thức ăn buổi tối đã săn sàng’

-‘Đặt đó cho ta, bây giờ là thời gian nào rồi’

-‘Thưa bệ hạ bây giờ đã là canh hai rồi ạ’

Nhìn vào sắc trời từ sáng đã chuyển thành tối. ’Tốn thời gian hơn mình nghĩ’ Vương Lâm nghĩ thầm. Ra lệnh cho hạ nhân lùi ra ngoài, nhìn chồng tấu chương đã thay thế đống sử sách Vương Lâm biết rằng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi, còn quá nhiều điều khiến hắn vướng mắc nếu không giải quyết thì hắn không thể nghỉ ngơi được. Xử lý tấu chương là việc của một vị quân vương nhưng nguyên chủ là một kẻ ham chơi, vì vậy từ trước đến nay vị hoàng thúc Vương Dĩnh là người xử lý tấu chương còn nguyên chủ chỉ cần đóng dấu. Vì vậy Vương Lâm nghi ngờ rằng đống tấu chương này có thể bị sửa đổi hoặc mất, thay vì ưu tiên giải quyết tấu chương ngày hôm nay Vương Lâm đã ra lệnh đem toàn bộ tấu chương trong một tháng qua để hắn ta xem lại. Nếu xem sử sách có thể biết được lịch sử, gốc rễ của một quốc gia thì tấu chương chính là tình trạng hiện nay cuả quốc gia.

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.