Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Dương

Tiểu thuyết gốc · 1604 chữ

Mây đen đã qua đi, ánh dương chiếu rọi. 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng… đã gần 6 tháng trôi qua, Bằng quốc mỗi ngày đều không ngừng nghỉ tiến đánh. Đối diện bao tình thể ngoặt nghèo, nguy hiểm có những lúc tưởng chừng như vô vọng, vậy mà Vạn An thành vẫn sừng sững đứng vững ở đó

Cơn mưa lớn bất thường kia không chỉ rửa trôi đi cơ hội đánh đổ Vạn An thành của Bằng quốc, mà còn rửa rôi đi những mệt mỏi, kiệt sức nơi binh lính Tần quốc. Dưới mưa lớn Tần quốc, Vạn An thành binh lính sinh lực đều đã được hồi phục.

Từ Sách nhãn mục minh tường, nét mệt mỏi kia cũng đã vơi đi, con đường phía trước giờ đây đã hiện rõ. Sẽ kịp, chỉ trong một ngày Bằng quốc mất đi đến 20 vạn binh một con số lớn đến không tưởng. Với thiệt hại như vậy, Từ Sách biết rõ cán cân trận chiến đã lần nữa nghiêng về bên Tần quốc

-‘Bẩm tiên sinh, bẩm quân sư ngoài việc đó đại tướng quân còn báo về, 1000 thương binh cùng 100 Khiên Thiết quân chặn đánh nơi Khúc Trì tất cả đều bỏ mạng’ Tên lính lời lẽ buồn bã

Dù đã có dự liệu từ trước, Từ Sách mặt cũng không khỏi chùng xuống. Vương Lâm nơi hoàng cung đang xử lý tấu chương, nghe được như vậy bất giác dừng bút. Trong cuộc chiến này cả Tần quốc lẫn Bằng quốc đều có rất nhiều binh lính ngã xuống, số lượng là đã lớn hơn 100 năm nay tất cả cuộc chiến cộng lại

Đối với Tần quốc việc chỉ cần hi sinh 1100 binh để đổi lấy 20 vạn binh Bằng quốc kia là một cái giá quá hời, dù vậy Vương Lâm nét mặt vẫn không kìm được vẻ tiếc nuối.

Con người bản chất là cầu sinh. Lý do lớn nhất vì sao mỗi binh lính trên chiến trường dù cho có mệt mỏi, cơ thể có đau nhức, tay chân đứt rời cơ thể chằng chịt vết thương vẫn tiếp vung kiến chiến đấu. không gì khác chính là để tìm kiếm sinh cơ.

Nhưng 1100 binh lính này thì còn hơn thế, bọn họ đối đầu trực diện, sững sững chặn đứng đường đi của 20 vạn binh. 20 vạn binh số lướng lớn gấp 200 lần bọn họ, với số lượng cách biệt lớn đến như vậy chẳng lẽ bọn họ không sợ hãi mà vẫn dám nghênh chiến.

Vương Lâm không thể nào quên, vào đêm hôm qua khi Thiên Khiết quân biết được lý bọn họ được thành lập, nét mặt bọn họ ai nấy đều trở nên bàng hoàng, sợ hãi. Chắn mình trước 20 vạn quân, việc tự sát như vậy làm sao ai có thể chấp nhận được. Bằng bảng thông tin Vương Lâm có thể nhận ra trong bọn họ có không ít người đã có ý định từ bỏ, chạy trốn. Dù sao bọn họ vẫn còn phụ mẫu phải báo hiếu, thể tử cùng con thơ chờ trở về.

Vương Lâm hiểu điều đó, cũng không hề có ý định trách phạt. Vậy mà vào sáng ngày chiến trận, bọn họ nét mặt vẫn còn nơi đó sợ hãi nhưng không một ai trong số bọn họ chạy trốn

Nhìn cảnh tưởng lúc đó Vương Lâm không kìm lòng được, hướng đến Bồ Hóng người sở hữu cảm xúc sợ hãi lớn nhất lúc đó hỏi

- ‘Thiếu niên chẳng lẽ ngươi không sợ hãi sao’

-Bồ Hóng nghe thấy câu hỏi không khỏi bất ngờ, nhìn thấy người lên tiếng là Thủy Kính mới thả lỏng đáp:’Đối đầu 20 vạn quân là tìm đường chết, làm sao mà không sợ hãi được chứ’

-‘Vậy tại sao ngươi không chạy trốn’

-Bồ Hóng tưởng lão già đang đùa giỡn liền đáp:’Nơi quân doanh đào ngũ chính là trọng tội, một khi bị bắt được chính tội chết’

-Vương Lâm tiếp tục lên tiếng:’Nếu đã đều là chết, tại sao không lựa chọn vế sau. Biết đâu có thể chạy thoát thì sao’

Nghe được lời nói Bồ Hóng ánh mắt rơi vào trầm tư, nghe được 100 người bọn hắn chặn đường 20 vạn binh. Hắn lúc đó toàn thân run rẩy khiếp sợ, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong hắn chính là bỏ chay. Đào ngũ là tội chết, nhưng hắn biết rằng đại tướng quân đao đều rất nhanh, chết sẽ là không đau đớn a. Còn nếu đối diện với 20 vạn binh kia sợ rằng xác của hắn sẽ không còn ngyên vẹn.

Hắn ở nhà vẫn còn phụ mẫu già yếu chờ hắn trở về, không những vậy hắn cũng rất sợ chết. Một đem băn khoăn trằn trọc, đồ đạc cũng đã gói ghém xong, hắn bao lần thức dậy muốn bỏ trốn.

Hắn vốn chỉ là một tiều phu, nửa chữ cũng không biết, nhưng nhớ đến Từ quân sư người đức cao vọng trong như vậy cúi đầu trước bọn hắn, ánh mắt chân thành nói rằng bọn hắn chính là hi vọng, là anh hùng của Tần quốc, nói rằng chỉ có bọn hắn có thể mở ra con đường chiến thắng của Tần quốc. Bồ Hóng là lần đầu tiên cảm giác được kỳ vọng, cảm giác được gánh nặng, cảm giác được quan trọng đến vậy. Hắn có lẽ chỉ là không muốn phụ đi sự kỳ vọng kia. Nghĩ đến đây Bồ Hóng ánh mắt đã vơi đi sợ hãi, bông đùa cùng Vương Lâm lên tiếng

-‘Tiên sinh nói đúng a, ta lúc đó cũng chưa nghĩ tới điều đó’

-‘Ha ha ha ha’Nghe được câu trả lời của Bồ Hóng Vương Lâm lúc đó trong thân phận Thủy Kính không kìm được mà cười phá lên

Không nghĩ đến, Vương Lâm biết rõ đối diện sống chết chuyện làm sao lại không nghĩ đến, không suy nghĩ tìm đường sống được. Chỉ là bọn họ 1100 binh lính kia dù bất cứ vì lý do gì, bọn đã đem ra lựa chọn vượt trên cả cái chết để đối đầu 20 vạn binh. Đem lại sinh cơ cho Tần quốc

Không hề chậm trễ, ngày hôm sau ngay khi tin báo về thắng lợi to lớn của Vạn An thành báo về. Vương Lâm lập tức hạ chiếu tuyên cáo thiên hạ, sắc phong 1100 binh sĩ kia làm anh hùng hộ quốc, sau khi trận chiến kết thúc sẽ lập đền thờ tại chính Khúc Trì, đồng thời toàn bộ gia quyến phụ mẫu, thê tử, con cháu 3 đời đều sẽ được đảm bảo không lo cái ăn cái mặc, được hưởng đặc quyền riêng cùng với Vương Lâm lấy danh nghĩa chính hắn bảo hộ

Chiếu thư hạ xuống lập tức khiến cho toàn bộ Tần quốc sục sôi, những câu chuyện về 1100 binh lính hùng dũng không sợ hãi chống chọi 20 vạn quân được lan truyền một cách chóng mặt. Không ít già trẻ lớn bé, đến cả phụ nữ cũng vì vậy muốn tham gia tiến đến chi viện nơi chiến trường

Dù là dùng chim ưng khẩn cấp đưa tin, cũng phải mất hơn 1 ngày bay mới đến. Vậy mà chưa đến một ngày từ lúc nhận tin Vương Lâm đã chuẩn bị đầy đủ, khiến cho Từ Sách không khỏi ngưỡng mộ, cũng dường như cảm nhận được tại sao đại tướng quân lúc nhắc đến bệ hạ lại lộ rõ vẻ trung thành như vậy. Nhờ chiếu thư đó hạ xuống mà giờ đây toàn bộ binh lính Vạn An thành, sĩ khí cùng ý chí chiến đấu cũng tăng lên rõ rệt.

Nhìn 20 vạn binh Tần quốc còn tại, ánh mắt chiến khí ngập trời Từ Sách trong lòng chắc chắn, con đường chiến thắng mà Tần quốc miệt mài tìm kiếm kia đã ở ngay trước mắt. Sẽ kịp chỉ cần chống đỡ 14 ngày nữa Tần quốc sẽ là kẻ chiến thắng

Trái ngược với Tần quốc, Bằng quốc tin tức tựa như sét đánh ngang tai. Vạn An thành vẫn đứng vững, còn 20 vạn binh Bằng quốc cứ như vậy bị nướng sạch

-‘Triệu Đà, Trần Khiêm hai tên phế vật, vô dụng. Một khi trở về trẫm chắc chắn sẽ trừng phạt bọn họ’ Bằng Thái Cung trên đại điện âm thanh giận dữ, hất chồng tấu chương đi

-‘La Hầu Tử cùng cấm vệ quân đang ở đâu’Bằng Thái cung âm thanh giận dữ

-‘Bẩm, La La Công Công đang ở Lữ Đang đã chuẩn bị trên đường trở về hoàng cung’Tên thái giám bên cạnh cẩn thận lên tiếng

-‘Bảo hắn không cần trở về, lập tức đem quân tới Phàn thành’Bằng Thái Cung

-‘Bẩm bệ hạ không được, cấm vệ quân là quân đội bảo vệ hoang cùng. Nếu đưa ra chiến trường hoàng cung sẽ không an toàn’Văn võ bá quan nghe như vậy vội vã lên tiếng can ngăn

Với quân đội số lượng áp đảo Bằng quốc đáng ra phải dễ dàng chiến thắng Tần quốc. Nhưng vậy mà gần 6 tháng trôi qua Vạn An thành cửa ai đầu tiên vẫn còn chưa xuyên phá được, khiến Bằng Thái Cung mặt mũi mất sạch, hắn không còn đủ kiên nhẫn mà chờ đợi. Mặc kệ lời khuyên ngăn bằng mọi giá, mọi cách lần này hắn phải chiếm đánh được Tần quốc

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.