Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Danh chính

Tiểu thuyết gốc · 1850 chữ

Thế gian này tồn tại vô số loại vũ khí, mỗi loại lại tồn tại điểm mạnh cùng điểm yếu khác biệt. Nhưng tại thời đại vũ khí nóng chưa phát triển này, nếu để nói rằng thứ vũ khí cận chiến nào được xưng là mạnh nhất thì có lẽ chính là thương. Điều này được thể hiện rõ ràng nhất chính là ở cách các quốc gia hiện này phân bố quân binh. Trong đó, dù là tại Tần quốc được xếp hàng yếu nhất trong số các tiểu quốc, hay Bằng quốc đứng đầu trong số các tiểu quốc thì tỷ lệ binh lính dùng thương cũng phải chiếm đến hơn 50% tổng số binh lính

Sở dĩ được như vậy chính bởi. Nếu xét về khía cạnh độ khó thương là một thứ vũ khí rất dễ sử dụng, với tầm sát thương xa chỉ việc học cách đâm thì dù là nông binh, người già, phụ nữ hay đến cả đứa trẻ cũng đã có khả năng giết địch. Xét về khía cạnh chi phí, không giống như đao hay kiếm phải cần một lượng kim loại lớn để rèn lên. Thương chỉ có một đầu nhọn được làm từ kim loại, phần còn lại lượng lớn làm từ gỗ vậy nên chi phí sản xuất vô cùng rẻ. Còn nếu nói về công năng, thương uy lực có lẽ sẽ không sánh được với đại đao một chém giết địch bất chấp giáp trụ. Nhưng với một đầu nhọn, trường thương cũng hoàn toàn có thể xuyên qua giáp trụ giết địch phía trong

Với những ưu điểm như vậy, tại thời đại này việc thương được coi là vua vũ khí có lẽ cũng không sai. Không những vậy khi thương được sử dụng trong tay một cao thủ, đến lúc đó sự linh hoạt cùng độ biến hóa cũng đã không còn thua kém gì đoản đao hay trường kiếm.

Vậy nếu thương tốt đến như vậy, có thể được xưng tụng là vua vũ khí thì tại sao các cao thủ lại đều không sử dụng trường thương mà lại có kẻ luyện kiếm, kẻ luyện đao, người luyện tiễn… khác nhau. Chẳng phải một kẻ mạnh cộng thêm một thứ vũ khí mạnh mẽ, sẽ mạnh hơn một kẻ mạnh cộng thêm một thứ vũ khí không mấy mạnh mẽ sao

Có người cho rằng lý do chính là thể hình của kẻ đó, kẻ to lớn thì thích hợp dùng đến vũ khí nặng như chùy, đại đao hay khiên lớn…. Người nhỏ con thì thích dùng phi tiêu, trường kiếm, đoản đao… Hay cũng có ý kiến nói rằng đó chính là do thiên phú, có người sinh ra đã thích hợp dùng đao, có người thích hợp dùng bổng, cũng có người thích hợp dùng tiễn…. Hay cũng ý kiến đơn giản rằng chỉ là do sở thích, hay là đã dùng quen tay…

Những ý kiến đó đều không sai nhưng cũng là chưa đủ. Bởi bọn họ những cao thủ có thể tự xưng là kiếm tu, thương tu, đao tu…. thì vũ khí đã không còn chỉ đơn thuần là một thứ vũ khí, mà chính là sinh mạng, là chính bọn hắn.

Kẻ dùng kiếm cầu tâm như quang mang, sắc bén như lưỡi kiếm chém đi mọi chướng ngại. Kẻ dùng tiễn coi bản thân như mũi tên, một khi rời cung ý không quay đầu, quyết không hối hận. Kẻ dùng khiên muốn bản thân trở nên vững chắc, to lớn như tấm khiên bảo hộ những thứ mà hắn coi trọng…. Mỗi bọn hắn chính từ đó thông qua vũ khí mà tìm ra con đường của chính mình trên đại đạo ngàn lối, chính từ đó tìm ra được bản thân, bản ngã của chính mình

Nhưng Trần Khiêm hắn sử dụng cách đấu pháp, dùng kiếm dùng khiên, đùng đao dùng tiễn đều được. Vậy Trần Khiêm hắn truy cầu cái gì, chẳng lẽ Trần Khiêm hắn muốn một thanh kiếm nhưng lại có thể vững chãi như một chiếc khiên, một mũi tên lại linh hoạt như một cây roi….

Điều đó chính là vô lý, là một việc không thể.

Ngày Lý Chiêu Nhan bị sát hại, toàn bộ dân chúng Tần quốc kể cả Vương Hằng lẫn Trần Khiêm đều vô cùng phẫn nộ. Đặc biệt còn khiến bọn họ tức giận hơn nữa chính là sự nhu nhược đến hèn hạ của triều đình, của Vương Tùng lúc đó

Nhưng mấy ai còn nhớ rằng mối tình sâu đắm của Vương Tùng cùng Lý Chiêu Nhan lúc trước. Một thái tử sẵn sàng từ bỏ ngôi vị, một dân nữ không sợ hãi trước uy quyền để đến với nhau.

Lý Chiêu Nhan chính là thê tử Vương Tùng yêu thương nhất, còn Tần quốc chính là quốc gia mà hắn trị vì. Vậy thử hỏi xem thê tử bị sát hại, không những vậy chính mình còn bị kẻ thủ ác coi thường, sỉ nhục ngay trên đại điện. Còn ai có thể cảm thấy nhục nhã, cảm thấy cuồng nộ, cảm thấy bi phẫn hơn hắn

Nhưng thân là vua vì quốc gia, vì đại cục hắn buộc phải nhịn

Tần quốc so với Bằng quốc, diện tích lãnh thổ bé hơn rất nhiều, ước chừng chưa được bằng 1/3 Bằng quốc. Dân số cũng bởi vậy ít hơn rất nhiều lần. Hơn thế nữa khác với Tần quốc tài nguyên khoáng sản khan hiếm, Bằng quốc tài nguyên phong phú hơn rất nhiều. Nhất là mỏ kim loại lớn nhỏ đều có đến không ít, khiến cho Bằng quốc binh lính không những đông đảo mà lại còn được vũ trang đầy đủ, quân lực phải nói là vô cùng mạnh mẽ.

Theo sử sách ghi chép lại, cho dù là vào thời kì suy yếu nhất , Bằng quốc nội chiến chia năm xẻ 7, thì quân lực cũng phải lớn mạnh ít nhất gấp 3 lần tổng quân lực Tần quốc bây giờ

Tần quốc cùng Bằng quốc chênh lệch chính là vô cùng lớn, giống như một đứa trẻ so với người lớn vậy, vốn không xứng cùng một bàn cân

Với chênh lệch lớn như vậy, việc Bằng quốc muốn xâm chiếm Tần quốc có thể nói là phải vô cùng dễ dàng.

Nhưng kỳ lạ thay trong hàng trăm năm qua Bằng quốc vẫn thường xuyên đem quân tiến đánh Tần quốc, vậy mà bọn họ binh lực cử đi lại vô cùng ít. Lần lớn nhất con số binh lực từng được huy động cũng chỉ có 20 vạn binh, còn chưa tới được ba phần mười binh lực Bằng quốc lúc bấy giờ. Với con số đó việc Bằng quốc có thể chiếm lấy Tần quốc là không thể nào

Bằng quốc không phải không biết việc đó, cũng không phải là bọn hắn không muốn chiếm lấy Tần quốc. Bọn họ vẫn luôn ấp ủ dã tầm bành trướng chiếm lấy Tần quốc, rồi chiếm lấy cả Lam quốc giàu có bên kia. Nhưng bọn họ không thể, hay đúng hơn là không dám làm như vậy

Bằng quốc mạnh mẽ, đó cũng chỉ là mạnh so với Tần quốc, Ung quốc… so với các quốc gia thuộc hàng tiểu quốc khác. Còn nếu để so với một trong tam quốc như Thiên Vũ đế quốc, hay là một quốc gia tầm trung khác thì Bằng quốc cũng chỉ là sâu kiến, giống như Tần quốc với Bằng quốc vậy, không xứng đáng cùng một hạng cân.

Không những vậy không chỉ có Bằng quốc là kẻ duy nhất có dã tâm. Những tiểu quốc Ung quốc, Lang quốc, Đang quốc… xung quanh cũng đều như vậy, nhất là Ung quốc vốn đã đều rất thèm muốn, muốn cắn một miếng vào miếng bánh Bằng quốc rộng lớn ở kia.

‘Danh Chính’. Danh không chính thì ngôn không thuận

Bởi vậy Bằng quốc dù có mạnh hơn Tần quốc bao nhiêu cũng không thể vô duyên vô cớ, tự tung tự tác mà chiếm lấy Tần quốc được

Bằng quốc nếu muốn chiếm lấy Tần quốc, bọn họ phải cần đến một cái cớ, một lý do hợp lý để khiến cho cái quốc gia khác phải thừa nhận, cũng như không để những quốc gia khác dựa vào đó mà trục lợi, gây tổn hại ngược lại đến chính bọn hắn

Đó cũng chính là tại sao Bằng quốc vẫn thường xuyên đem quân tiến đánh Tần quốc, mục đích không gì khác chính khiêu khích, tích lũy cừu hận với Tần quốc. Để một lúc nào đó Tần quốc tức giận đánh trả, bọn họ có thể tìm ra lý do đường đường chính chính chiếm lấy Tần quốc

Vương Tùng từ nhỏ ngộ tính hơn người, vốn đã nhận ra được mục đích này của Bằng quốc. Cũng đồng thời khiến hắn hiểu ra cách duy nhất để có thể đưa Tần quốc thoát khỏi nanh vuốt vẫn luôn chực chờ của Bằng quốc chính là hòa bình

Lúc lên ngôi Vương Tùng liền thể hiện rõ ý chí của mình, hắn cắt giảm quân đội, ngỏ ý hóa giải hận thù cũng như sẵn sàng đứng ra đền bù tổn thất cho cả hai bên. Với sự khéo léo cũng như những chính sách đối ngoại chân thành của mình, chỉ trong 20 năm hắn đã hoàn toàn hóa giải thù hận diệt tướng với Ung quốc, tội ác Hải Loạn với Lang quốc, cũng như khiến cho mối quạn hệ hợp tác của Tần quốc ,Lam quốc cùng vô số tiểu quốc khác càng trở nên khăng khít.

Và chính bởi hành động như vậy của Vương Tùng đã khiến cho Bằng quốc đứng ngồi không yên. Mặc cho bọn họ đem quân quấy phá, hay đặt ra yêu sách quá đáng như thế nào Vương Tùng cũng không đụng đến binh đao mà lựa chọn đàm phán, chấp nhận bù đắp để tìm giải pháp hòa bình.

Bằng quốc bọn hắn nào muốn như vậy, nào muốn hòa bình, bọn hắn là muốn chiến tranh, muốn bành trướng, chiếm lấy Tần quốc rồi nuốt luôn Lam quốc giàu có bên kia.

Nhưng dưới áp lực từ dư luận cùng những quốc gia xung quanh, Bằng quốc cũng không thể nào còn tiếp tục quá đáng cố chấp phát binh. Nếu không đến lúc đó bọn hắn sẽ nhận đến chỉ trích dữ dội, bị coi là những kẻ cuồng chiến, tệ hơn nữa là bị những quốc gia vốn luôn thèm khát nhân cơ hội mà trục lợi

Cuối cùng sau khi Đại Long đế quốc một quốc gia tầm trung, lên tiếng khen ngợi ý chí cũng như cách làm hòa bình của Vương Tùng. Khiến cho Bằng quốc không còn cách nào khác buộc phải ngồi vào bàn đàm phán hòa bình cùng Tần quốc

Bạn đang đọc Ta Đế Vương : Đem Quốc Gia Thành Thiên Cổ Đệ Nhất sáng tác bởi yoshinon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yoshinon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.