Võ hoàng (1)
Chấn động khổng lồ làm cho khói bụi mịt mù bảo phủ khắp chiến trường
Triệu Đà không chút nào dám thả lỏng. Hắn nắm chặt trường thương trong tay, nét mặt ngưng trọng vừa tranh thủ trị thương vừa điều chỉnh khí tức, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về vị trí Trần Khiêm lúc trước để tìm câu trả lời
Chỉ trong giây lát làn bụi mịt mù dần vơi đi, từ chính giữa tâm vụ nổ một bóng đen lớn dần xuất hiện
Khoảnh khắc nhìn rõ hình dạng của bóng đen, Triệu Đà nét mặt liên tục trở nên biến dạng. Ban đầu là vẻ mặt căng thẳng đằng đằng sát khí sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, sau đó lại là vẻ mặt ngạc nhiên, kinh ngạc khó hiểu không thôi.
Lại chỉ trong thoáng chốc vẻ ngạc nhiên, kinh ngạc khó hiểu đó đã trở thành kinh hoàng
Bởi đúng như hắn nghĩ Trần Khiêm chưa chết. Không những vậy Trần Khiêm lúc trước trọng thương tới mức quỳ xuống, giờ đây lại đang dần dứng dậy. Đồng thời trước mặt Trần Khiêm vậy mà xuất hiện một tấm khiên lớn khổng lồ trong suốt
Mặc dù nói là tấm khiên vậy nhưng xét theo sự to lớn cùng hình dạng của nó lại giống như cánh cổng, hay đúng hơn hình dạng của nó chính xác là cánh cổng lớn của Phàn thành
Triệu Đà giờ đây đã có thể hiểu mọi chuyện, chính thứ đó đã chặn đòn hợp công của bọn hắn, đồng thời cũng vì vậy mà càng khiến cho hắn không muốn tin.
Nhưng Bằng quốc là quốc gia đứng đầu tiểu quốc, hắn vì vậy đã từng được chứng kiến võ hoàng cảnh giao đấu
Bởi vậy hắn rõ ràng, ‘ Ngưng khí hóa hình’ là thứ chỉ có võ hoàng làm được. Trần Khiêm hắn đã đột phá võ hoàng cảnh giới
Cuối cùng trên khuôn mặt của Triệu Đà, nét mặt hắn bây giờ là dáng vẻ đầy cay đắng, cay đắng đến cực độ
Những tưởng dáng vẻ của Triệu Đà đã đủ cay đắng vậy bỗng nhưng tiếng gào thét của Dương Tô Bá lại vang lên
-‘Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, ….tại sao lại là lúc này’
Thân là đại tướng quân uy anh lẫm liệt, đầu đội trời chân đạp đất. Hắn cùng ăn, cùng ngủ, chính chiến qua hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn cuộc chiến vậy nhưng hắn không hiểu, cuộc chiến này hắn không thể hiểu nổi, có làm hắn không thể hiểu nổi. Tại sao Tần quốc lại bỗng có thể có trang bị vượt trội như vậy, tại sao kẻ quân sư thần bí kia lại tồn tại, tại sao cơn mưa kia lại xuất hiện, tại sao 20 vạn binh kia lại chết sạch, tại sao binh lính lại trúng độc, tại sao tòa thành khổng lồ kia lại có thể sụp đổ .... và trên hết tại sao, Trần Khiêm ngươi lại lúc này đột phá Võ Hoàng
Tiếng thét của hắn vang vọng trong màn đêm, mỗi từ ‘Tại sao’ vang lên lại tựa như mang theo sự cay đắng cay đắng đến phi lý, đến bất lực, đến tuyệt vọng của hắn
Vậy nhưng đáp lại hắn không hề có câu trả lời, chỉ là một khoảng không đêm tối im lặng
Không chỉ mình hắn, cả binh lính, cả Triệu Đà, đến cả Trần Khiêm cũng không thể hiểu nổi. Không một ai, đến cả bản thân Vương Lâm có lẽ cũng không thể hiểu hết nổi, cũng chỉ có thể như Dương Tô Bá mà ngẫm hỏi ‘Tại sao’
Mọi thứ chỉ đơn giản là diễn ra, dù có phi lí thế nào cũng là đã xảy ra, đã diễn ra và đưa ra đến kết quả này
-‘Chúng ta nên làm thế nào?’Triệu Đà lên tiếng
Nghe tới câu hỏi của Triệu Đà, hiểu rõ không ai có thể trả lời cho hắn. Dương Tô Bá con ngươi siết lại, dáng vẻ lập tức trở lại bình tĩnh như trước nhưng đồng tử của hắn lại co lại, ánh mắt sắc lạnh so với lúc trước càng trở nên lạnh lùng vô cảm, mang theo sát ý mãnh liệt mà trầm giọng nói
-‘Lên, cho dù hắn đột phá võ hoàng cảnh đi nữa thì thương thế cũng rất nặng. Nhân lúc hắn còn chưa kịp trị thương, thích ứng với cảnh giới thì đây chính là cơ hội giết hắn ta’
Triệu Đà nghe được câu trả lời của Dương Tô Bá ánh mắt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ. Nhưng nhìn tới dáng vẻ đã lấy lại bình tĩnh của hắn Triệu Đà trường thương cũng lần nữa siết chặt chuẩn bị chiến đấu
Cũng giống như Triệu Đà, Dương Tô Bá biết rõ võ hoàng cảnh giới mạnh mẽ hơn võ tướng cảnh như thế nào.
Những tổn thương võ tướng cảnh không thể hồi phục, võ hoàng cảnh có thể, những vết thương đối với võ tướng cảnh là chí mạng thì đối với võ hoàng chỉ được coi là vết thương thông thường
Trần Khiêm phía sau tấm khiên khí kia cũng vậy, máu đã ngừng chạy, khí sắc cũng trở nên tốt hơn, những vết thương mà bọn hắn chật vật gây ra cũng đang hồi phục lại một cách nhanh chóng, đến mức bằng mặt thường hoàn toàn có thể thấy được
Lý trí của hắn nói rằng nên rút lui bảo toàn quân số, tiếp tục chuẩn bị cho cuộc chiến lần sau. Vậy nhưng bản năng của hắn đang mách bảo rằng nếu lần này rút lui, nếu bây giờ không giết đi Trần Khiêm Bằng quốc sẽ không còn lần sau.
Bởi vậy hắn lựa chọn tiếp tục chiến đấu
Không gian lần nữa chìm vào im lặng. Cũng giống như lúc bắt đầu trận chiến, Dương Tô Bá chính là người mở đầu tấn công lao đến Trần Khiêm
-‘Dương gia kiếm pháp: Đệ nhất kiếm’
-‘Thương pháp: Khí- Ảnh trùng kích’
Nhưng không giống lúc trước đơn độc lao lên, lần này Triệu Đà thương khí đã đánh theo mở đường cho Dương Tô Bá
Nhìn thấy kẻ địch đánh tới, Trần Khiêm ánh mắt vừa động. Lập tức tấm khiên khí trước mặt hắn di chuyển nâng lên chống đỡ loạt thương khí đánh đến
-‘Rầm, rầm ,rầm’
Tiếng chấn động vang lên, hàng trăm dư thương khí đồng loạt đánh tới kịch liệt va chạm cùng với tấm khiên khí chắn trước mặt Trần Khiêm
Vậy nhưng hứng chịu tới hàng trăm thương khí công kích, mang uy lực của võ tướng tứ trùng cảnh có thể dễ dàng xuyên thủng giáp sắt như vậy. Tấm khiên khí lại không hề có chút lay chuyển
Biết rõ chỉ như vậy là không đủ, Triệu Đà trường thương lần nữa siết chặt, cơ bắp hai tay phình ra mà lần nữa đánh xuống
-‘Thương pháp: Khí- Ảnh trùng kích’
Đợt thương khí lần thứ hai đánh xuống, so với lần trước lần này chỉ còn lại chưa tới 20 thương khí, uy lực của mỗi mũi thương khí giờ đây đã gần như có thể so sánh với võ tướng thất trùng công kích
‘Rầm rầm rầm’Vậy nhưng dù cho hứng chịu đến đòn những đòn công kích mạnh mẽ như vậy, tấm khiên khí lại càng trở nên vững chắc hơn không hề mảy may nhận đến bất cứ tổn hại dù là nhỏ nhất gì
-‘Thật cứng’ Dương Tô Bá không kìm được mà thốt lên
Một đứa trẻ, nếu so về vóc giáng, thể lực, hay kinh nghiệm đều không thể sánh bằng một người lớn. Vậy nhưng nếu cho đứa trẻ đó một con dao, một thanh sắt hay bất cứ vũ khí gì có thể gây sát thương. Đứa trẻ đó vẫn có thể có khả năng chiến thắng người lớn. Bởi vậy trong một cuộc chiến, điểu thiết yếu nhất để có thể dành chiến thắng đó là phải có khả năng gây sát thương cho kẻ địch
Nhưng Dương Tô Bá đòn tấn công của hắn lại thiên về tốc độ cùng sự biến hóa đa dạng, uy lực sát phạt không lớn. Vậy nên tấm khiên mà Triệu Đà, một kẻ sở hữu những đòn công kích uy lực lớn còn không thể xuyên qua thì Dương Tô Bá làm sao có thể đánh xuyên qua được
Không xuyên qua được cũng đồng nghĩa với việc Dương Tô Bá không thể gây sát thương, hay nói cách khác không thể nào đánh thắng được Trần Khiêm
Loạt thương khí vừa dứt Dương Tô Bá đã liền tiếp cận, chuẩn bị chém tới
Đối mặt với trường kiếm của Dương Tô Bá chém tới, Trần Khiêm ánh mắt chỉ động nhẹ lập tức khiến cho tấm khiên khí hạ xuống chặn đòn
Triệu Đà biết điểm yếu của hắn, Công Dã Trường cũng biết điểm yếu này của hắn, Trần Khiêm kẻ địch lâu năm cũng biết điểm yếu này của hắn. Và còn trên ai hết, người rõ nhất điều này cũng chính là bản thân hắn
Vậy nhưng đối với điều này Dương Tô Bá chưa bao giờ coi là điểm yếu của hắn. Chỉ thấy Dương Tô Bá hét lớn, đồng thời khoảnh khắc ngay trước khi trường kiếm của Dương Tô Bá va chạm với khiên chắn của Trần Khiêm, một cảnh tượng kỳ lạ bỗng xuất hiện
-‘Trần Khiêm chết đi’
Chỉ thấy Triệu Đà đang đánh đến từ Trần Khiêm ở phía trước, trong chốc lát đã xuất hiện từ phía sau đánh đến Trần Khiêm. Mà còn kỳ lạ hơn nữa chính là âm thanh Dương Tô Bá vậy mà lại vẫn còn từ phía trước vọng lên
‘Cực tốc’đây chính là bí kỹ, là con át chủ bài của hắn. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhờ sự phối hợp chính xác đến hoàn hảo của di chuyển, cơ thể, hơi thở cũng như cùng lúc bộc phát toàn bộ khí trong cơ thể tại chân, tốc độ của Dương Tô Bá lúc đó có thể vượt qua cả tốc độ của âm thanh
Và hiển nhiên chưa từng có ai biết đến chiêu này của hắn, bởi những kẻ duy nhất từng thấy đến chiêu này đều đã chết dưới lưỡi kiếm của hắn
Với tốc độ kinh hoàng như vậy việc kịp phản ứng hiển nhiên là không thể nào. Không còn bị khiên khí của Trần Khiêm ngăn chặn, Dương Tô Bá trường kiếm xé gió hướng vào cổ Trần Khiêm chém tới
Nhưng vào khoảnh khắc trường kiếm của Dương Tô Bá áp sát, sắp chém đi thủ cấp của Trần Khiêm, trường kiếm của hắn đột nhiên bị chặn lại
Nhìn thấy trường kiếm trước mắt bị chắn lại, Dương Tô Bá không kìm được bất ngờ mà kêu lên
-‘Không thể nào’
Hắn đã tính sai. Võ tướng cảnh chiến đấu chính bằng khí, khí dùng để cường hóa tấn công, để tăng cao phòng ngự, cùng đồng thời có thể dùng để phục hồi vết thương. Nhưng những thứ khí đó không hoàn toàn là một mà khí dùng để tấn công, khí dùng để phòng ngự là hai thứ khí hoàn toàn khác nhau
Khi chiến đấu tùy thuộc vào số lượng sử dụng một võ tướng có thể cạn kiệt về khí phòng ngự, nhưng khí dùng để tấn công vẫn còn hoặc ngược lại. Đối với bình thường cách sử dụng khí để phòng ngự thường thấy nhất chính là tỏa khí xung quanh cơ thể, tạo nên một lớp khí hộ thân.
Nhưng việc lớp khí trải dài khắp cơ thể khiến cho lớp khí trở nên rất mỏng chỉ có thể chống chịu được cung tên, những đòn tấn công thông thường, còn đối với đao kiếm, được cường hóa hay những đòn sát thương cao tác dụng không lớn.
Để bù đắp điểm yếu đó có một cách dùng khác là tập trung khí. Bằng cách tập trung thu hẹp vị trí cần bảo vệ lại, có thể làm cho khí phòng ngự trở nên dày hơn, chịu được những đòn tấn công mạnh hơn. Nhưng việc đó đồng thời cũng khiến diện tích vùng bảo vệ được ít hơn, đòi hỏi đến người dùng phải sử dụng một cách thật chính xác để chặn
Bởi vậy theo thường thức để có thể dựng nên tấm khiên khí vững chắc đến như vậy, việc còn lại khí để phòng ngự nơi khác là gần như không thể
Nhưng Dương Tô Bá đã sai lầm, thường thức đó chỉ đúng với hắn, đúng với Trần Khiêm lúc trước hay đúng hơn chỉ đúng với võ tướng cảnh giới. Còn Trần Khiêm không còn giống lúc trước, bây giờ chính là một võ hoàng
Đăng bởi | yoshinon |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 16 |