Truy đuổi giữa sa mạc
Sa mạc, bạt ngàn không thấy điểm dừng.
Gió cuốn theo cát bụi, che lấp ánh tàn dương màu máu chỉ còn vẽ lại một đường cong mờ nhạt nơi chân trời.
Vài gốc cây thấp lè tè, khẳng khiu trơ trọi giữa cơn gió cát, khẽ lay động những nhánh khô héo.
Trời dần ngả tối, sa mạc càng thêm hoang vắng, lạnh lẽo đến tê người.
Hạ Đạo Minh liếm đôi môi khô nứt, ánh mắt hướng về phía trước nơi có một ngôi làng hoang tàn nằm cô độc giữa sa mạc, quyết định sẽ trú lại đó một đêm. Sáng mai, hắn sẽ tiếp tục lên đường.
Ban ngày ở sa mạc, điều khiến người ta khổ sở nhất là cái nắng gắt như thiêu đốt từ mặt trời treo cao trên đỉnh đầu. Thêm vào đó là cảnh tượng cát đá trơ trụi kéo dài đến vô tận, khiến người ta dễ rơi vào cảm giác tuyệt vọng.
Nhưng ít ra, ban ngày còn tương đối an toàn.
Đêm sa mạc, không chỉ lạnh buốt thấu xương, mà còn ẩn chứa vô số mối nguy hiểm chưa biết rõ.
Đó có thể là bầy sói lang thang khắp nơi săn mồi, hay những con rắn đuôi chuông bất ngờ chui lên từ lòng đất, hoặc là bọ cạp độc, nhện cát tám chân...
Ngôi làng hoang vắng này, không rõ tên, phần lớn nhà cửa đều đã đổ nát, chỉ còn lại những bức tường gãy đổ.
Ở trung tâm ngôi làng có một chiếc giếng cổ mục nát, tiếc rằng nước trong giếng đã cạn khô từ lâu.
Xung quanh không có chút dấu hiệu nào của sự sống, chỉ toàn là cát vàng, những bụi cây khô héo, và đôi khi lộ ra những mảnh xương trắng bị cát chôn vùi một phần.
Gió thổi qua ngôi làng hoang tàn, âm thanh vang vọng giữa không gian trống trải.
Thê lương.
Lặng ngắt như tờ.
“Rầm!”
Hạ Đạo Minh nhẹ đẩy cánh cửa gỗ mục nát. Cánh cửa ngay lập tức đổ sập, tạo nên một đám bụi dày đặc.
Trước mắt hắn là một bộ xương trắng gục xuống trên bàn.
Dưới sàn, còn có một bộ xương nhỏ hơn, trông giống của một đứa trẻ.
Hạ Đạo Minh chỉ liếc qua một cái rồi lập tức bước ra khỏi căn nhà đổ nát ấy.
Hắn cẩn thận tìm kiếm khắp ngôi làng, sau khi xác nhận không có mối nguy hiểm nào, mới chọn được một nơi để qua đêm.
Đó là một căn nhà còn sót lại phần mái bị hư hại và bốn bức tường đã sụp lở.
Hạ Đạo Minh dọn dẹp sơ qua căn nhà, sau đó rắc một ít bột chống rắn và côn trùng quanh các góc bên trong. Rồi hắn ra ngoài rải thêm gai mắc cỡ xung quanh nhà, kéo vài sợi tơ băng tằm, buộc một đầu sợi vào ngón tay của mình.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Hạ Đạo Minh mới ngồi xuống, lấy ra một chiếc hộp gỗ cổ xưa từ trong ngực áo.
Chiếc hộp vừa mở ra, lập tức một mùi hương thoang thoảng lan tỏa.
Trong hộp đặt một vật dài khoảng năm tấc, đường kính chừng một tấc, màu tím sẫm, bề mặt có những vân giống vảy rồng. Thứ này trông như nhân sâm nhưng đã bị ai đó gặm nhấm một phần.
Hạ Đạo Minh lấy vật đó ra, cắn hai miếng lớn như đang ăn củ cải.
Thứ màu tím sẫm ấy chảy ra một dòng chất lỏng trắng đục như sữa, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Hạ Đạo Minh liếm sạch chất lỏng ở chỗ vừa cắn, sau đó đặt lại vật ấy vào hộp gỗ, cất vào ngực áo.
Kế đó, hắn ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp “Long Xà Quyết”.
Thời gian trôi qua, trong màn đêm yên tĩnh, Hạ Đạo Minh chậm rãi mở mắt.
Trong đầu hắn hiện lên một giao diện cực kỳ đơn giản:
Hạ Đạo Minh—
Tu vi: Võ Sư tứ phẩm
Tiến độ cường hóa kinh mạch cấp một: 0%.
“Cuối cùng cũng đột phá thành Võ Sư tứ phẩm rồi!”
Ánh mắt Hạ Đạo Minh lóe lên một tia vui mừng khó giấu.
Một năm trước, do một sự cố bất ngờ, Hạ Đạo Minh xuyên không đến thế giới này, nhập vào cơ thể một thanh niên cùng tên cùng họ, trở thành một nhị phẩm võ sư của Long Xà Võ Quán tại Hắc Thạch Thành.
Con người có mười hai kinh mạch chính, kết nối với các cơ quan nội tạng.
Cấp độ của võ sư tương ứng với mười hai kinh mạch này, chia thành mười hai phẩm.
Khi nội lực vận chuyển được trong một kinh mạch, người đó là nhất phẩm võ sư. Nếu nội lực có thể thông suốt qua hai kinh mạch, đạt đến nhị phẩm võ sư, cứ thế tăng dần cho đến thập nhị phẩm.
Lúc mới xuyên không, trong đầu hắn không chỉ nhận được một phần ký ức từ chủ nhân cơ thể trước đây, mà còn xuất hiện một giao diện hệ thống vô cùng đơn giản.
Chức năng của hệ thống này cũng đơn giản như chính giao diện của nó:
Cường hóa độ bền và dung lượng kinh mạch.
Mỗi cấp độ của võ sư, chỉ cần có đủ thực phẩm bổ dưỡng và tăng cường khí huyết, hệ thống sẽ tự động cường hóa kinh mạch lên đến cấp chín.
Điều này đồng nghĩa, trên lý thuyết, nội lực của Hạ Đạo Minh ở cùng một cảnh giới sẽ gấp chín lần người khác.
Trong sự vui sướng, Hạ Đạo Minh bỗng nhiên cảm thấy một luồng cảnh giác mạnh mẽ dâng lên.
Hắn bật dậy, lặng lẽ như một con mèo, nhanh chóng trốn vào sau cánh cửa.
Qua khe cửa, hắn nhìn thấy dưới ánh trăng, sáu người và một con sói ngao lớn đang lao nhanh về phía căn nhà nơi hắn ẩn thân.
Trong khi chạy, họ dần tách ra, đội hình tự nhiên bao vây căn nhà theo hình vòng cung.
Bộ lông của con sói ngao ánh lên những tia sáng đỏ máu dưới ánh trăng.
“Quả nhiên là Huyết Lang Ngao, đúng như danh bất hư truyền. Mình đã trốn suốt mười hai ngày, vậy mà vẫn không thoát được sự truy đuổi của nó!” Ánh mắt Hạ Đạo Minh thoáng chút lạnh lùng, sát khí lóe lên.
Huyết Lang Ngao, không chỉ giỏi truy lùng hơn bất kỳ loài chó săn nào, mà còn cực kỳ tàn bạo và hiếu chiến.
Một con Huyết Lang Ngao trưởng thành có thể sánh ngang với một nhị phẩm võ sư về sức mạnh chiến đấu.
“Ra đây đi, Hạ Đạo Minh, chúng ta biết ngươi ở trong đó.” Sáu người và con sói ngao dừng cách căn nhà khoảng ba bốn trượng. Một người đàn ông độc nhãn, mặt đầy sẹo rỗ, cất giọng lớn.
“Gâu! Gâu! Gâu!” Người đàn ông vừa dứt lời, Huyết Lang Ngao lập tức nhe hàm răng sắc bén, gầm gừ đầy uy hiếp về phía căn nhà.
“Nếu Huyết Lang Vệ và Huyết Lang Ngao đều đã đến, sao Đường chủ Ngụy còn phải núp lén lút như chuột vậy? Hay là ông cũng sợ bị ta tập kích?” Hạ Đạo Minh lớn tiếng, giọng đầy chế nhạo.
Huyết Lang Đường là một trong những thế lực khét tiếng của Hắc Thạch Thành.
Đường chủ Ngụy Mạo là một tứ phẩm võ sư, có sáu Huyết Lang Vệ dưới trướng. Ba người đứng đầu là tam phẩm võ sư, ba người còn lại là nhị phẩm võ sư.
Hắc Thạch Thành, một tiểu thành ở miền Bắc quận Mãng Châu của Đại Lương Quốc, là nơi Long Xà Võ Quán đặt trụ sở.
Một tháng trước, Quán chủ Long Xà Võ Quán là Cừu Chi Hành—sư phụ của Hạ Đạo Minh—vô tình tìm được một gốc Long Văn Tử Huyết Sâm trăm năm tuổi tại núi Hắc Long ngoài thành.
Đối với võ giả, Long Văn Tử Huyết Sâm là bảo vật đại bổ, không chỉ tăng cường công lực mà còn giúp phá cảnh đột phá.
Tuy nhiên, dược lực của Long Văn Tử Huyết Sâm quá mạnh. Dù là tứ phẩm võ sư, nhưng với cơ thể đã suy yếu theo tuổi tác, Cừu Chi Hành chỉ dám mỗi ngày cắt một lát nhỏ để sử dụng.
Dù vậy, nhờ vào Long Văn Tử Huyết Sâm, sức khỏe của Cừu Chi Hành bắt đầu có chuyển biến tốt. Nếu toàn bộ cây nhân sâm được dùng, không chừng ông sẽ có cơ hội đột phá ngũ phẩm võ sư dù đã ở tuổi lục tuần.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, bí mật này lại vô tình bị Ngụy Mạo biết được.
Đăng bởi | hoanggiangnz |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |