Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bằng chứng trung thành

Phiên bản Dịch · 1019 chữ

“Thầy đã qua đời rồi!” Hạ Đạo Minh trả lời.

“Qua đời rồi?” Lương Cảnh Đường nghe vậy sững người, lặng im hồi lâu.

“Haiz!” Một lúc sau, ông ta thở dài não nề, nói: “Kể ta nghe về chuyện của thầy ngươi đi, và ngươi cũng nói rõ xem ông ấy qua đời thế nào. Là Võ Sư tứ phẩm, lý ra không thể yểu mệnh như vậy.”

“Vâng.” Hạ Đạo Minh khẽ cúi người, kể lại một cách sơ lược những năm tháng ân sư Cừu Chi Hành mở võ quán ở Hắc Thạch Thành, cùng với sự kiện ông bị sát hại. Chỉ riêng chuyện về trăm năm Long Văn Tử Huyết Sâm được hắn khéo léo thay thế bằng một tranh chấp lợi ích khác.

Nghe xong, Lương Cảnh Đường lại rơi vào trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới cảm thán, vẻ mặt đầy bi thương: “Thời thế hiện tại thật loạn lạc, võ giả chúng ta nhìn qua thì có vẻ mạnh mẽ hơn người thường, nhưng chính vì không chịu an phận mà càng dễ bị cuốn vào vòng tranh đấu, sát phạt vì lợi ích. Phần lớn đều khó mà có được một cái kết tốt đẹp.

Thầy của ngươi sống đến tuổi lục tuần, sau khi qua đời lại có người liều mạng báo thù cho ông ấy, dưới suối vàng hẳn cũng mãn nguyện.”

“Hận thù giết thầy không đội trời chung, mạo hiểm tính mạng có là gì!” Hạ Đạo Minh đáp.

“Một câu ‘Hận thù giết thầy không đội trời chung’ thật hay!” Nghe vậy, Lương Cảnh Đường vỗ tay vịn ghế, ánh mắt nhìn Hạ Đạo Minh bỗng ánh lên tia tán thưởng.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Long Xà Quyết đạt đến tầng thứ tư từ khi nào?” Lương Cảnh Đường hỏi.

“Bẩm quán chủ, vãn bối năm nay hai mươi tư tuổi, đạt tầng thứ tư của Long Xà Quyết khi hai mươi hai tuổi.” Hạ Đạo Minh trả lời.

Trước đây, Liễu Kiều Liên từng nhắc với hắn rằng, võ quán thông thường không cho phép võ sư trên hai mươi lăm tuổi được xem Thần Vận Bí Đồ.

Vài tháng nữa là hắn tròn hai mươi lăm tuổi, vừa vặn chen chân vào giới hạn này. Độ tuổi này hẳn sẽ không gây được thiện cảm, thậm chí có khả năng bị từ chối ngay từ đầu.

Vì vậy, trước khi đến đây, Hạ Đạo Minh đã chuẩn bị sẵn cách đối phó. Ngoài việc nhấn mạnh mối quan hệ với Cừu Chi Hành, hắn quyết định hạ tuổi mình đạt đến tứ phẩm Võ Sư xuống còn hai mươi hai.

Hắn cũng từng cân nhắc việc sửa lại tuổi thật, nhưng do vùng Bắc Địa khắc nghiệt, thân thể hắn vốn đã sớm bị môi trường mài mòn mà trông già hơn tuổi, nếu cố trẻ hóa e rằng chẳng khác gì tự lộ sơ hở.

“Hai mươi hai tuổi đạt tầng thứ tư, ở nơi heo hút như Hắc Thạch Thành hẳn là kiệt xuất, nhưng so với thế hệ trẻ ở Lệ Thành thì chỉ thuộc dạng bình thường.

Hơn nữa, ngươi còn chậm trễ hai năm mới đến Lệ Thành, uổng phí thời gian dùng linh dược tăng cường nội kình. Dẫu ta nể tình nghĩa với Cừu Chi Hành mà cho phép ngươi xem Thần Vận Bí Đồ, e rằng cũng chỉ hoài công, chẳng những phí bạc mà còn lãng phí Thần Vận trong bí đồ.” Lương Cảnh Đường chau mày.

Nghe vậy, Hạ Đạo Minh vừa kinh ngạc, vừa thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mà hắn sớm tính toán, nếu không e rằng chỉ có cách bộc lộ chút thực lực để giành cơ hội.

Qua lời nói của Lương Cảnh Đường, có vẻ ông ta không muốn hắn phí công vô ích, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội.

“Vãn bối vượt ngàn dặm đường, trải qua muôn vàn hiểm nguy mới đến được Lệ Thành, tâm chí cầu học kiên định. Kính xin quán chủ mở lòng!” Hạ Đạo Minh quỳ một gối, giọng kiên quyết.

Lương Cảnh Đường nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Đạo Minh, vuốt chòm râu bạc, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Thần Vận Bí Đồ mỗi lần mở ra, thần vận trong đó sẽ tiêu hao một phần.

Vì thế, bất kỳ môn phái hay gia tộc nào cũng coi bí đồ như báu vật không truyền ra ngoài, chỉ dành cho những người có khả năng đạt Đại Võ Sư quan sát. Làm vậy để tránh lạm dụng, hủy đi cơ hội của hậu nhân, cũng như cắt đứt tương lai của môn phái hoặc gia tộc.

Dù võ quán mở rộng dạy võ để kiếm tiền, nhưng việc truyền thụ Thần Vận Bí Đồ không phải chỉ cần tiền là được. Huống hồ, ta đã lớn tuổi, võ đạo chạm đến giới hạn, không con không cháu, bạc tiền cũng chẳng còn mấy sức hấp dẫn.

Nguyện vọng lớn nhất của ta bây giờ là bồi dưỡng được một Đại Võ Sư thực sự tài giỏi, để đưa Tiềm Giao Võ Quán lên một tầm cao mới. Vì thế, năm năm trước ta đã ngừng nhận đệ tử, trừ phi có người thực sự khiến ta động tâm.

Ngươi hai mươi hai tuổi mới thành Võ Sư tứ phẩm, ở Lệ Thành không phải nhân tài xuất chúng, lại còn phí hoài hai năm trời. Nếu không vì tình nghĩa với thầy ngươi, ta tuyệt đối không cho cơ hội.”

“Đa tạ quán chủ!” Hạ Đạo Minh nghe vậy mừng rỡ, vội cúi người cảm tạ.

“Đừng vội mừng. Ta nể tình thầy ngươi mà cho cơ hội, nhưng quy củ truyền thụ Thần Vận Bí Đồ thì không thể phá bỏ. Ngươi nghe xong đã, nếu chấp nhận và hoàn thành được, lúc đó hãy cảm tạ và bái sư cũng chưa muộn.” Lương Cảnh Đường xua tay.

“Xin quán chủ chỉ dạy!” Hạ Đạo Minh nghiêm nghị nói.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sức Phục Tiên (Dịch) của Đoạn Kiều Tàn Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoanggiangnz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.