Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 940 chữ

(Cộc cộc)

Tiếng gõ nhẹ vang lên trong căn phòng trông đơn sơ, nhưng lạnh lùng đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình. Lưu Dịch quay lại, cúi xuống nhặt chiếc kính lúp trên bàn, đưa lên xem xét vệt máu trên nền nhà.

Anh nói chậm rãi, như nhùng nhát dao cắt vào âm không: "Tên này không phải mới chết — hắn chết lâu rồi, khoảng... hai ngày."

(Dếng lại)

Lưu Dịch đứng lên, bốc lê từng bước, chậm rãi đi về phía ghế. Anh xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt đồng nghiệp của mình, Dịch Mạch, người đang đứng dịnh.

"Nhìn thì, nạn nhân không phải người quen của cậu," Lưu Dịch nói với nụ cười nhè nhẹ.

Dịch Mạch như giật mình, với khuôn mặt thoáng qua sự bối rối,

Dịch Mạch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhạt:

"Cậu đúng là giỏi đoán, nhưng không phải lúc nào cũng đúng đâu, Lưu Dịch."

Lưu Dịch nheo mắt, lặng lẽ bước quanh phòng, đôi tay đan chặt sau lưng.

"Không đúng sao? Vậy cậu giải thích thử đi. Tại sao nạn nhân, một người không quen biết, lại có vết bầm giống như bị trói trong thời gian dài? Và... dấu vết trên nền gạch này..." Anh chỉ xuống nền, nơi có một vệt tròn mờ nhạt. "Chứng tỏ nạn nhân từng bị kéo lê từ phía cửa."

Dịch Mạch cười khẽ, cúi xuống xem xét. "Có thể là hung thủ muốn tạo hiện trường giả. Không có gì bất thường cả."

Lưu Dịch vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi nhưng ánh mắt bắt đầu trở nên sắc lạnh. Anh cúi xuống, lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau lớp bụi trên mặt bàn gần đó.

"Có thể cậu nói đúng. Nhưng mà..." Anh nhìn thẳng vào mắt Dịch Mạch. "Máu đông trên tay nạn nhân và thời điểm tôi tới đây không khớp. Dựa vào dấu vết trên cổ tay, hắn chết ít nhất 48 tiếng trước khi cậu gọi tôi đến. Và quan trọng nhất..."

Dịch Mạch nắm chặt bàn tay, hơi thở như khựng lại. "Quan trọng nhất... gì?"

"Quan trọng nhất là mùi của hoa nhài còn vương trên cổ áo nạn nhân." Lưu Dịch nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt dường như xuyên thấu tâm can đối phương. "Hoa nhài, loài hoa mà chỉ duy nhất một người hay mang theo. Đó là Uyển Vi."

Mặt Dịch Mạch tái mét, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, bật cười lớn:

"Haha, Lưu Dịch, cậu suy luận hay đấy. Nhưng thật nực cười, làm sao cậu biết được điều đó? Hoa nhài đâu phải bằng chứng buộc tội ai!"

Lưu Dịch mỉm cười nhạt, đặt chiếc khăn lên bàn. "Tôi không cần chứng minh điều đó ngay bây giờ. Nhưng..." Anh ngừng lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. "Tôi biết cậu không chỉ quen Uyển Vi, mà cậu còn... giết cô ấy."

Dịch Mạch đột ngột dừng cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lưu Dịch, môi cong lên như để giễu cợt:

"Cậu thông minh thật, nhưng tiếc là thông minh không cứu được mạng đâu."

Tiếng click lạnh lùng vang lên từ phía sau. Một nhân viên đồng nghiệp bước ra, súng chĩa thẳng vào đầu Lưu Dịch.

"Cậu nghĩ sao, Lưu Dịch? Tôi đã tính toán từng bước để kết thúc cậu rồi."

Lưu Dịch đứng lặng, không nhúc nhích, ánh mắt vẫn sáng rực nhưng giọng nói trầm lặng như mặt hồ trước cơn bão:

"Tại sao phải làm vậy, Dịch Mạch?"

Dịch Mạch nhếch mép, bước chậm về phía trước, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.

"Bởi vì cậu quá nguy hiểm, Lưu Dịch. Đối với tôi, cậu không chỉ là bạn thân, mà còn là trở ngại lớn nhất. Cậu không biết sao? Mỗi bước đi của tôi đều bị cậu nhìn thấu. Chỉ cần cậu còn tồn tại, kế hoạch của tôi sẽ không bao giờ trọn vẹn."

Lưu Dịch nhíu mày, giọng nói vẫn bình thản nhưng không giấu được sự cay đắng:

"Kế hoạch? Làm sao mà kế hoạch giết chết một người bạn lại có thể được gọi là trọn vẹn?"

Dịch Mạch bật cười khanh khách, như thể vừa nghe thấy điều gì đó thật nực cười:

"Bạn ư? Bạn thân à? Cậu có biết suốt bao năm qua, tôi chỉ sống trong cái bóng của cậu không? Cậu là thám tử lừng danh, được mọi người kính nể, còn tôi thì sao? Một cái bóng không hơn không kém."

Ánh mắt Lưu Dịch dịu lại, anh thở dài:

"Nếu cậu cảm thấy như vậy, sao không nói với tôi? Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mà."

Dịch Mạch khựng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lắc đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:

"Không, Lưu Dịch. Tôi đã chọn con đường này, và cậu... cậu chỉ là vật cản."

Nhân viên đồng nghiệp phía sau lên tiếng, giọng nói lạnh tanh:

"Dịch Mạch, đủ rồi. Kết thúc hắn đi, chúng ta không có nhiều thời gian."

Lưu Dịch hít một hơi sâu, ánh mắt quét qua căn phòng, cố gắng tìm kiếm một cơ hội. Anh cười nhạt, nói:

"Dịch Mạch, nếu tôi chết, cậu nghĩ những gì cậu che giấu sẽ không bị phát hiện sao?"

Dịch Mạch lặng người, đôi mắt lóe lên sự bất an trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng rồi hắn nhanh chóng gạt bỏ, tiến lại gần hơn, súng trong tay rung nhẹ.

"Tạm biệt, Lưu Dịch."

Bạn đang đọc Ta Dùng Tâm Cơ Thay Đổi Thiên Hạ sáng tác bởi tanbinhvidai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanbinhvidai
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.