Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 482 chữ

Lưu Dịch đưa tay ra, cầm lấy tay Lục Diệp rồi đập cuốn bí pháp lên tay anh ta, vẻ mặt nghiêm túc nhưng trong lòng thì tràn đầy ý đồ riêng. Cậu nói:

“Thứ này rất phù hợp với ngươi. Ta nghĩ chỉ riêng ngươi mới có thể sử dụng được cuốn này, người khác chắc chắn không học được đâu.”

Lục Diệp nhìn cuốn sách trên tay mình, ngơ ngác trong chốc lát rồi quỳ bịch xuống đất, cúi đầu lạy liên tục:

“Đa tạ ngài! Con sẽ không bao giờ quên ơn này!”

Hài Đức đứng bên cạnh, chỉ khoanh tay, vẻ mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng bên trong, Lưu Dịch lại đang cười thầm, trong lòng rộn rã:

“Ha ha! Ta chơi chết suy đoán của ngươi luôn, hệ thống! Tưởng ta sẽ tặng cho Hài Đức chứ gì? Nghĩ sao vậy! Cuốn đó là bí pháp kiếm pháp, mà một tên như Lục Diệp – nhìn qua cũng biết chưa bao giờ cầm kiếm – chắc chắn sẽ thất bại thảm hại thôi.”

Đột nhiên, bảng hệ thống hiện lên, với dòng thông báo châm chọc:

[=)) Ký chủ đơn giản ghê!]

Lưu Dịch sững người, mặt méo xệch:

“Hở? Còn để mặt cười nữa hả? Hệ thống bị ta bẻ suy luận đến mức loạn cảm xúc rồi à?”

Hệ thống không trả lời thêm, chỉ tắt ngúm như thể đang cười khẩy ở đâu đó trong không gian vô hình.

Sau một hồi độc thoại nội tâm và đối thoại kỳ lạ với hệ thống, Lưu Dịch quay sang Lục Diệp và Hài Đức, vỗ tay ra hiệu:

“Thôi, các ngươi đi đi. Ta dừng ở đây, không đi cùng các ngươi nữa. Cứ đường ai nấy đi.”

Hài Đức cau mày, giọng đầy lo lắng:

“Ngài định đi đâu? Sao lại không về Thương Quốc với chúng con?”

Lưu Dịch khoát tay, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

“Các ngươi không cần biết. Ta tự có chuyện của mình. Về nơi của các ngươi đi.”

Lục Diệp nghe vậy, như nghe được thánh chỉ. Anh ta không phản kháng, không thắc mắc, chỉ lặng lẽ cúi đầu, hai tay đưa ra phía trước, tay kia đặt lên như hình động tác kính cẩn tạm biệt của Thương Quốc:

“Nguyện ngài thượng lộ bình an.”

Hài Đức nhìn hành động của Lục Diệp, chán chẳng muốn nói gì thêm. Anh ta móc một túi bạc từ trong túi áo, đưa về phía Lưu Dịch:

“Đây là ít bạc. Ngài có thể dùng để mua đồ ăn hoặc tìm chỗ nghỉ ngơi.”

Lưu Dịch nhận lấy túi bạc, mỉm cười cảm ơn rồi quay lưng bước đi, không ngoái đầu lại. Phía sau, hai người Lục Diệp và Hài Đức nhìn theo bóng dáng cậu dần khuất xa, mỗi người một cảm xúc.

Bạn đang đọc Ta Dùng Tâm Cơ Thay Đổi Thiên Hạ sáng tác bởi tanbinhvidai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanbinhvidai
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.