Sĩ Ngọc Liên
Mất tận nửa ngày sau, Sĩ Ngọc Liên mới tỉnh lại.
Nàng có thể cảm thấy mình đang gối đầu ở một cái vô cùng mạnh mẽ vòng tay.
Mắt phượng khẽ mỡ, khuôn mặt tuấn tú của Sĩ Lăng liền đập vào mắt. Nhưng thay vì biểu cảm thống khổ thường ngày, khuôn mặt đó bây giờ tràn ngập thanh xuân chi khí, làn da trẻ khoẻ trắng mịn nhưng không thiếu phần cứng cáp, thừa hưởng cặp mắt phượng của mẫu thân dư sức hút hồn trăm vạn thiếu nữ.
Hắn đã ngủ nhưng trên miệng lại treo lên một nụ cười hạnh phúc.
Hơi thở của nhi tử phà vào mặt, mạnh mẽ giống đực khí tức làm Sĩ Ngọc Liên toàn thân như muốn nhũn ra.
Thấy Sĩ Lăng hồi phục, môi thơm không khỏi thở nhẹ, áp lực trong lòng như giảm một nửa.
"A...a....c-cái gì?"
Sung sướng từ thân thể nàng truyền lên, nàng có thể thấy rõ Sĩ Lăng nắm lấy một bên vú sữa không ngừng xoa nắn, hai ngón tay ngắt nhẹ lấy đầu vú, tay còn lại cũng không chịu yên phận mà nắm lấy nàng mông to vuốt ve vân vê.
Hai má nàng nổi lên hồng vân, nhớ lại khi nãy cùng nhi tử thân mật, nhịp tim không khỏi gia tốc, đập thình thịch không ngừng, âm hộ tiết ra một chút chất dịch, thơm không sao kể hết.
Miệng Sĩ Lăng tràn ra một điểm nước miếng, hai tay xoa lấy vú và mông nàng mạnh hơn, giống như đang tại mơ thấy cái gì xinh đẹp mộng
Làm nàng muốn đưa miệng tới, nghĩ đem Sĩ Lăng nuớc miếng nuốt vào thử một chút.
Bỗng nhiên!
"Aaaaa!"
Sĩ Lăng trừng to mắt, miệng liên tục không ngừng hét ra từng tiếng đau đớn gào thét.
"L-Lăng nhi, ngươi làm sao?"
Thấy nhi tử đột ngột la hét, Sĩ Ngọc Liên sợ hãi không thôi.
Sĩ Lăng một bên la hét, hai tay cố vươn đến ngực của mình, như đang muốn nói đều gì đó.
Sĩ Ngọc Liên nhận ra nhi tử ý muốn, hai bàn tay ngọc cầm chặt nhi tử cổ áo, một mạch xé ra.
"C-Cổ trùng!"
Chỉ thấy ở Sĩ Lăng bộ ngực, một con trùng đỏ như huyết, vùng vẫy cả người đang muốn chui ra khỏi ngực hắn.
Sĩ Ngọc Liên không nói hai lời, tay hạ xuống moi cái kia như huyết cổ trùng ra khỏi người nhi tử.
"Súc Sinh!"
Bàn tay Sĩ Ngọc Liên bóp chặt lấy con cổ trùng.
Phừng phừng
Bàn tay nàng bỗng cháy lên một luồn tử sắc hoả diễm.
"Cô!!!!!"
Con cổ trùng thống khổ kêu lên một tiếng.
Ánh lửa tím chói sáng cả căn phòng, nhiệt độ xung quanh phòng không ngừng bạo tăng.
Mảnh không gian xung quanh bằng mắt thường có thể thấy được bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Xèo xèo
Con cổ trùng không chịu nổi, trực tiếp biến thành một đám tro tàn.
"Hoá ra là ngươi!"
Sĩ Ngọc Liên đôi mắt loé lên một tia hiểu rõ, nàng tại con cổ trùng nhận ra một tia quen thuộc khí tức... Chỉ là, không nghĩ tới tên kia vậy mà cháu mình cũng dám hại.
Cổ trùng bị hủy diệt sau đó, Sĩ Lăng cơ thể yên tĩnh trở lại. Sĩ Ngọc Liên cảm thấy hơi thở nhi tử đều đều bắt đầu, hẳn là đã ngủ.
Nàng đã rất lâu chưa thấy nhi tử ngủ ngon, mỗi lần ngủ đều là đau đớn giãy dụa, cả người sẽ lắm mồ hôi, nửa đêm còn sẽ thường xuyên gặp ác mộng.
"Thanh Nhi"
"Nô tỳ ở"
Một tên nha hoàn đáp lại Sĩ Ngọc Liên gọi, mở cửa ra và bước vào.
Nha hoàn cao tầm 1m5, dáng người thấp bé nhưng lại tràn ngập thiếu nữ thanh xuân khí chất.
Nàng có đôi mắt to, môi hồng đầy khả ái, da dẻ trắng như bạch ngọc. Mặc bạch sắc váy dài, ngực mới nhú nếu không muốn nói thẳng là sân bay, nàng vội vả chạy đến Sĩ Lăng trước giường, ôn nhu hỏi.
"Phu nhân, công tử thế nào?"
Đôi mắt óng ánh, ngây thơ nhìn vào trước mặt mỹ phụ.
Sĩ Ngọc Liên hiện ra một tia cưng chiều, giơ tay sờ lấy thiếu nữ đầu nhỏ.
"Lăng nhi đã khỏi, ngươi giúp ta chăm sóc hắn"
Thanh Nhi là cô nhi nàng nhặt được nhiều năm trước, tuy thân phận là nha hoàn nhưng Sĩ Ngọc Liên luôn xem nàng như nữ nhi đến đối đãi.
Khi nàng không có mặt, luôn là Thanh Nhi đến chiếu cố nhi tử.
Mới chỉ 13 tuổi nhưng nữ công gia chánh không gì không thông, tính cách lại ngay thơ đơn thuần, ngoan ngoãn dễ thương nên rất thụ Sĩ Ngọc Liên sủng ái.
Nghe mỹ phụ nói công tử đã khỏe, Thanh Nhi thần sắc biểu tình vô cùng vui vẻ, nàng lần đầu nhìn thấy Sĩ Lăng đã ngay lập tức bị mị lực của hắn chinh phục.
Bây giờ nghe công tử đã khỏe, nàng thế nào lại không hạnh phúc.
"Ân, để nô tỳ phục vụ công tử chính là"
Sĩ Ngọc Liên yên tâm, tại nhi tử gò má hôn một cái, quay người liền rời khỏi. Nàng rất muốn đi tắm.
Sĩ Ngọc Liên vừa đi, tiểu nha đầu Thanh Nhi tại mình công tử thân thể si mê nhìn đến không rời mắt, đưa ra tay nhỏ tại Sĩ Lăng khuôn mặt bắt đầu vuốt ve, sau đó liền đỏ mặt, lấy ra khăn nóng đã chuẩn bị sẵn, giúp hắn lau người.
Vừa bước ra khỏi phòng, Sĩ Ngọc Liên cái kia tràn ngập ôn nhu khuôn mặt liền biến mất. Thay vào đó là lạnh như băng thần sắc, đôi mắt nổi lên vô tận sát ý.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng xa hoa tại Sĩ gia, từ bề ngoài đồ sộ và xa xỉ thì không ít người có thể đoán được chủ nhân của nó thân phận tương đương cao lớn.
Đây không phải ai khác mà chính là Sĩ gia gia chủ ca ca, Sĩ Nhan. Thực lực không hề kém Sĩ Ngọc Liên gia chủ.
Sĩ Nhan mới chỉ 400 tuổi đã có Trúc Cơ tầng tám tu vi, tại Sĩ gia cũng chỉ thua mỗi em gái mình.
Thân là Sĩ gia trưởng tử, hơn nữa còn là cái nam nhân, hắn nào sẽ cam lòng bị em gái mình vượt mặt.
Hơn nữa, hắn đối với cái chức gia chủ này thèm nhỏ giải đã lâu.
Thế là, hắn bắt đầu bày mưu hạ cổ trùng vào chính mình cháu ruột, một là để làm giảm đi uy vọng của Sĩ Ngọc Liên, hai là so với với Trúc Cơ tầng chín Sĩ Ngọc Liên, rõ ràng hạ cổ trùng vào một thân người thường Sĩ Lăng dễ dàng hơn nhiều.
Trong bóng tối hắn cũng không ngừng lôi kéo các vị khác Sĩ gia trưởng lão, mà Sĩ Lăng sẽ con dao nhọn để kiềm chế Sĩ Ngọc Liên.
Quả nhiên, sau hai năm bị hạ cổ trùng, quá mức chăm lo cho con Sĩ Ngọc Liên rất ít khi để tâm đến gia tộc sự vụ, rất nhiều tộc nhân đối với cái này Sĩ gia gia chủ sinh ra lòng bất mãn.
Tin tưởng không lâu nữa, dưới sự áp lực của hắn và đám trưởng lão, Sĩ Ngọc Liên sớm muộn của phải từ bỏ chức gia chủ.
Phốc!
Đang an toạ tu luyện Sĩ Nhan, bỗng nhiên phun ra một ngụm huyết, nham hiểm khuôn mặt bắt đầu có mấy phần tái nhợt.
"Sĩ Ngọc Liên, cô ta làm sao phát hiện ra được!"
Sĩ Nhan mặt toái lên một tia khó hiểu, đầu trùng này là hắn từ một cái trùng tu mua được.
Không những có thể hấp thu nạn nhân sinh mệnh lực cho người hạ trùng mà còn có năng lực ẩn nấp cực kì tốt, dưới Nguyên Anh cảnh tu sĩ không cách nào phát giác, hắn có thể mọi lúc cảm nhận Sĩ Lăng vị trí, bây giờ nếu cổ trùng bị hủy, tia thần hồn hắn bỏ vào tất bị phát hiện không nghi ngờ.
"Không được, phải thông báo cho mấy tên trưởng lão chuẩn bị kĩ càng!"
Việc cổ trùng bị tìm thấy tất sẽ gây ra Sĩ Ngọc Liên phẫn nộ, nếu bị cô ta phát hiện, kế hoạch gây dựng bấy lâu nay chắc chắn sẽ đổ bể.
Ầm Ầm
Chưa kịp định hồn lại Sĩ Nhan, chỉ thấy không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo đứng lên.
"Hại con ta, đi chết!!!"
Sĩ Ngọc Liên bàn tay hình thành một đoàn cự đại tử sắc hoả diễm, khuôn mặt xinh đẹp đầy phẫn nộ, tử sắc hoả diễm hướng về chính mình ca ca phủ đệ ném xuống
"Ngọc Liên! Con mụ điê-"
Ầm
Lời còn chưa nói hết, một tiếng nổ như sấm đánh vang lên, Sĩ Nhan phủ đệ bị một màu tử sắc bao phủ.
Oành!
Khuôn viên mấy chục dậm bị biến dạng thành một cái cự đại hố lớn, ngập trời cát bụi bay loạn. Phủ đệ, hoa viên bao quá mấy trăm tên người hầu, nha hoàn trong nháy mắt bị tử sắc hoả diễm toàn bộ thiêu thành tro.
Sĩ Nhan lúc này từ trong đám cháy bò ra, cả người hắn vẫn không ngừng cháy lên màu tím ngọn lửa
Người có kiến thức nếu tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra đây là dị hoả bảng 36 loại dị hoả một trong.
Bài danh số 29: Tử Quang Toái Không Diễm.
Uy lực hủy diệt không cần nói nhiều, cái đáng sợ là thiêu đốt, uốn nắn không gian năng lực, là chí mạng đối với rất nhiều loại không gian pháp bảo.
Vụ nổ đưa tới rất nhiều Sĩ gia tộc nhân chú ý, bọn họ căn bản chẳng hiểu tại sao Sĩ gia chủ lại đối với ca ca mình hạ thủ.
"Là gia chủ Tử Quang Toái Không Diễm!"
"Gia chủ và Nhan đại nhân đây là đánh nhau?"
"Tê... gia chủ dị hoả vẫn luôn là bá đạo như vậy!"
Một thân trọng thương Sĩ Nhan hai mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt.
"Ngọc Liên! Ngươi điên rồi, ta thế nhưng là ngươi ca ca!"
Hắn gằn lên đầy căm phẫn, không nghĩ tới nàng chỉ vì một cái sâu bệnh mà đối với mình hạ sát thủ.
Sĩ Ngọc Liên kiều diễm chân mày nhíu lại, môi thơm khẽ mở.
"Là ngươi hạ cổ trùng vào người Lăng nhi?"
Sĩ Nhan biến sắc, không ngờ Sĩ Ngọc Liên lại ở trước mặt nhiều người như vậy chất vấn mình.
"Muội muội ngươi đây là nói cái gì, vi huynh không hiểu?"
Sĩ Nhan trong lòng chột dạ, nhưng vẫn giả một thân chính khí, như một cái chính nhân quân tử đồng dạng.
"Ha! Còn giả vờ!"
Khí tức quen thuộc trên con cổ trùng nàng sao sẽ không nhận ra, nàng chính là thất vọng ca ca là một cái dám làm mà không dám nhận gia hoả, mấy năm nay hắn cùng với mấy tên trưởng lão qua lại, nàng chẳng lẽ ngu tới mức không nhìn ra sao.
"Hanh! Đã ngươi không chịu nhận, vậy ta liền đánh tới khi ngươi thừa nhận!"
Tay ngọc giơ lên, tử sắc hoả diễm hội tụ thành một viên chừng quả bóng lớn nhỏ, ánh lửa toé lên lại một viên khác xuất hiện, viên thứ ba, thứ tư, thứ năm.....
Ước chừng trên trăm viên lớn nhỏ hoả cầu ẩn hiện xung quanh nàng, vừa mỹ lệ lại quỷ dị.
"Ực"
Vây xem chúng tộc nhân vô thức nuốt một ngụm nước miếng, hai chân không tự giác được lui về sau mấy bước, nóng như vậy hoả diễm không phải là bọn họ có khả năng chống đỡ.
Sĩ Nhan thần sắc đen thêm vài phần, Sĩ Ngọc Liên đây là không định tha cho hắn a.
"Ngọc Liên, ta và ngươi dù sao cũng là mấy trăm năm huynh muội, có cần phải làm đến mức này?"
"Câm miệng! Tử Quang Bạo Vũ!"
Sĩ Ngọc Liên tay ngọc huy động, mấy trăm đoàn tử sắc hoả diễm như mưa đạn đồng dạng phi về phía Sĩ Nhan.
"Ahhh, xem ta pháp khí!"
Sĩ Nhan lớn giọng quát, xé ra y phục, một chiếc kim quang áo giáp lộ ra.
"Là Hoàng cấp thượng phẩm pháp bảo Hoả Y Chiến Bào!"
"Cư nhiên lại là Hoả Y Chiến Bào, xem ra Nhan đại nhân là có chuẩn bị a"
"Kháng Hoả Chiến Bào có cực mạnh phòng ngự hoả hệ thuộc tính linh lực, cho dù hoả hệ Trúc Cơ tu sĩ gặp phải cũng như cũ kiêng kị năm phần!"
Sĩ Ngọc Liên hừ lạnh, Kháng Hoả Chiến Bào nếu ngưu bức như vậy thì Sĩ Nhan từ đầu đã không trọng thương như bây giờ, lại nói... Tử Quang Toái Không Diễm là bình thường hoả diễm sao?.
Quả Nhiên
Oành Oành Oành Oành
Tiếng nổ kéo dài không dứt, từng đoàn tử sắc hoả diễm hung hăng bạo tạc tại Hoả Y Chiến Bào phía trên, rất nhanh áo bào bắt đầu hiện ra từng mảng lớn loang lổ vết rách.
"Cái này không thể nào!"
Sĩ Nhan đau đớn gào lên, hắn tốn mấy vạn linh thạch để mua pháp khí, hiển nhiên không chịu nổi một phút.
Oành!
"Ahhhh!"
Sĩ Nhan rốt cuộc chịu không nổi, cả người như một viên đạn pháo bay ra ngoài, dọc đường còn đụng nát mấy toà nhà lớn, cuối cùng va vào một tảng đá ngay giữa.
Phốc!
Hắn nhịn không được liền nôn ra một ngụm máu, cả người đã là thê thảm không thể tả, quần áo rách rưới, Hoả Y Chiến Bào đã sớm bị bắn nát bấy.
Hắn cảm thấy, mạng ta xong rồi.
Sĩ Ngọc Liên tay phải vung lên, một đoàn Tử Quang Toái Không Diễm không chút lưu tình bay thẳng về Sĩ Nhan phương hướng.
Ngay lúc các tộc nhân nghĩ rằng Sĩ Nhan hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dị biến phát sinh.
"Gia chủ hoả hạ lưu nhân!"
Sĩ gia năm vị trưởng lão, ba người Trúc Cơ tầng bảy, hai người Trúc Cơ tầng tám xuất hiện tại Sĩ Nhan trước người, cả năm vận động linh lực đem Sĩ Nhan bảo hộ tại bên trong.
Oanh!
Lam sắc bình chướng hiện ra, thành công cản lại Sĩ Ngọc Liên một kích.
Năm người từng hột mồ hôi chảy xuống từng giọt, vốn chỉ là muốn toạ sơn xem một chút Sĩ Ngọc Liên chân chính thực lực, không nghĩ tới nhanh như vậy Sĩ Nhan liền bại rồi.
"Gia chủ, không thể lại đánh, Sĩ Nhan đại nhân bao năm qua vì gia tộc bỏ ra không ít công sức, ngài ấy còn bàn với ta về việc bổ sung thêm ba vạn linh thạch vào tộc khố nha, phải không Nhan đại nhân"
Nhị trưởng lão Sĩ Bằng, dáng người mập mạp, hai cái lỗ tai to thùng thình lên tiếng.
Trọng thương Sĩ Nhan cũng một mặt mộng bức, ta lúc nào nghĩ hiến cho gia tộc ba vạn linh thành rồi hả?
Nhưng thấy nhị trưởng lão đối với hắn nháy nháy mắt, hắn phút chốc tỉnh hộ, Sĩ Bằng đây là muốn cứu hắn a.
"A đúng đúng!"
Hắn nở ra một nụ cười đầy khôi ngô, một khoả nhẫn trữ vật không chút do dự vơi vào tay Sĩ Ngọc Liên.
Sĩ Ngọc Liên chau mày, năm gia hoả này là bị Sĩ Nhan mua chuộc rồi hả, sao lại ra mặt giúp hắn giải vây?
"Gia chủ, vừa nãy náo ra động tĩnh quá lớn, hẳn là đã bị mấy gia tộc khác chú ý. Sĩ gia chúng ta ở ngoài bị Khương gia, Tiêu gia hai nhà nhìn chằm chằm, từ trước đến nay vẫn luôn liên hợp áp chế chúng ta, ở ngoài có địch, nếu nội bộ còn bất hoà chúng ta xem ra thật sự bị họ đè chết a, xin gia chủ nể tình huynh muội mấy trăm năm mà tha cho Sĩ Nhan một lần".
Đại trưởng lão Sĩ Chu, một thân đầu tóc trắng xoá lão nhân lên tiếng.
"Vi huynh sai rồi, khẩn cầu muội muội tha thứ!"
Sĩ Nhan quỳ hai chân xuống đất, đầu cuối xuống thật lâu không có ngẩng lên.
Có năm vị trưởng lão cản trở, Sĩ Ngọc Liên cũng không tốt tiếp tục hạ thủ.
"Nếu động đến Lăng nhi lần nữa! Ta lấy ngươi mạng chó!"
Nàng nói xong liền quay người rời đi.
Phù...
Ăn dưa tộc nhân thở phào một hơi, gia chủ nổi giận cũng quá đáng sợ đi.
Ngũ trưởng lão Sĩ Giang đi đến Sĩ Nhan trước người, đem hắn đã hôn mê bất tỉnh cơ thể đỡ lên, thở dài.
"Xem ra... còn chưa tới lúc".
.............
Đăng bởi | Rider_Henshin |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 99 |