Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vui Vẻ Đến Bất Ngờ

Phiên bản Dịch · 1161 chữ

Sau đó, trên đường đi, liếc qua vài lần thấy sắc mặt bất thiện của Giang Tiểu Bạch, Chu Giai cũng hơi lo lắng.

Một lúc sau, nhính người lại gần Giang Tiểu Bạch, bả vai chạm nhẹ một cái nói: "Tiểu Bạch ~ "

"Làm phiền ngươi lăn đi một chút? Ta không muốn nói chuyện." Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Chu Giai, Giang Tiểu Bạch tức giận nói.

Chu Giai bĩu môi: "Ta cũng không biết ngươi phát ra âm thanh là bởi vì tinh lực ôn dưỡng thân thể, ta còn tưởng rằng vừa rồi trong đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì bậy bạ, huống chi ta đây không phải là quan tâm ngươi sao, sợ ngươi tuổi còn trẻ, bộ phận đó còn chưa phát triển."

Giang Tiểu Bạch giật giật miệng, cười như không cười: "Ha ha, không cần ngươi quan tâm, bộ phận đó của ta rất tốt, một đêm bảy lần hoàn toàn không có vấn đề, có dám thử chút không?"

Nghe vậy, trên mặt Chu Giai hiện lên sự coi thường cười lạnh: "Một đêm bảy lần mà cũng khoe ra? Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần mỗi đêm một lần là được."

"Hả? Đơn giản như vậy?" Giang Tiểu Bạch nghe vậy hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Chu Giai, hiển nhiên không nghĩ tới Chu Giai yêu cầu mộc mạc như thế.

Chu Giai ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy, bản tiểu thư yêu cầu không cao, một đêm chỉ cần một lần là được, bất quá một lần đến bình minh."

"Đậu phộng, một đêm một lần đến bình minh, ngươi là thật hung ác."

Giang Tiểu Bạch giật mình nói:

Một đêm một lần đến bình minh, hắn làm sao có thể chịu nổi thời gian dài như vậy?

Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch quay đầu, Chu Giai hừ lạnh một tiếng nói thầm: “Tiểu tử, ngươi mà cũng dám đầu mồm cùng ta, tưởng thắng được sao?”

Sau đó, thời điểm gặp phải Huyết Viên, căn bản không cần Giang Tiểu Bạch động thủ, Chu Giai và Giang Tiểu Hinh đều giải quyết hết.

Không thể không nói, thực lực hai người rất mạnh, bất kể là kĩ năng thiên phú hay thực chiến đều hoàn toàn không giống học sinh lớp mười.

Những con Huyết Viên kia cùng đẳng cấp kia nếu gặp hai người, cơ hồ là không có năng lực hoàn thủ.

Lúc này, sau khi Chu Giai giải quyết một con Huyết Viên cuối cùng, quay trở lại trong đội ngũ, thần sắc có chút tức giận nói: "Chết tiệt, vậy mà lại thất bại."

Nhìn thấy Chu Giai như vậy, Giang Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi: "Cô nàng này sao vậy?"

Giang Tiểu Hinh giải thích: "Nhỏ muốn dung nhập hoàn mỹ kĩ năng thiên phú của mình vào trong đao pháp, khiến cho mỗi Nhất Đao vung ra đều mang lôi đình chi lực, nhưng đã thử gần một tháng, vẫn không thể thành công."

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch mới bừng tỉnh.

Rất nhiều giác tỉnh giả sau khi thức tỉnh kĩ năng thiên phú, đều không thể hoàn toàn điều khiển chúng, cần tiêu tốn không ít thời gian để tìm hiểu và khai phát toàn diện kĩ năng thiên phú.

Một khi khai phát, thực lực giác tỉnh giả sẽ tăng lên mãi mãi, cực kì hữu ích.

Giống như Chu Giai giờ phút này.

Nếu như có thể dung hợp kĩ năng thiên phú của mình cùng với đao pháp, khiến cho mỗi Nhất Đao đều tỏa ra lôi đình chi lực.

Như vậy tại thời điểm đối địch, thực lực sẽ càng thêm mạnh mẽ.

Ví dụ như đối phó Huyết Viên trước đó, cho dù Nhất Đao không thể chém giết hoàn toàn, bổ sung thêm lôi đình chi lực cũng có thể trong nháy mắt khiến thân thể những con Huyết Viên kia tê liệt, thậm chí thiêu đốt.

Thấy vậy, Giang Tiểu Bạch trầm ngâm một lát, rồi tiến lên vỗ vỗ vai Chu Giai an ủi một câu: "Không sao, thất bại không đáng sợ. Hãy cố gắng lên, sẽ có ngày thành công."

Nghe được Giang Tiểu Bạch an ủi mình, Chu Giai hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn.

Bất quá một lát sau, nhẹ nhàng hừ một tiếng, sắc mặt cũng chậm lại, hiển nhiên là hưởng thụ câu an ủi này của Giang Tiểu Bạch.

Nhưng Chu Giai có thời điểm, vẫn còn đánh giá thấp lòng người.

Tựa như hiện tại, mắt thấy sắc mặt Chu Giai, Giang Tiểu Bạch mới nói thêm một câu.

"Đáng sợ là ngươi lại còn tin tưởng câu nói này, từ bỏ đi! Cá ướp muối mới thích hợp với ngươi."

"Ken két"

Trong chớp nhoáng, âm thanh nắm đấm bị bóp vang lên ken két, Chu Giai trừng mắt nhìn lại gương mặt Giang Tiểu Bạch, cũng khá đẹp trai, vậy mà lại gợi đòn như thế.

Cái gì gọi là vui vẻ, cái gọi là vui vẻ chính là phóng đại sự không thoải mái của người khác, mình làm đối phương không thoải mái, chính mình liền vui vẻ.

Điểm này, Giang Tiểu Bạch có thể cảm nhận thuyết pháp này khá chính xác với Chu Giai.

. ..

Bất kỳ một thứ nguyên không gian nào, cũng không chỉ có một loài thứ nguyên sinh vật.

Cũng tại thời điểm nhóm người Giang Tiểu Bạch chậm rãi đi trong rừng, giờ phút này, trên một gốc cây to gần đó, một đôi mắt huyết hồng đang quan sát, chậm rãi tiếp cận, rút ra một mũi tên từ ống trúc sau lưng đáp lên trên giây cung trong tay.

Ánh mắt của nó, vừa vặn nhắm chuẩn vào Giang Tiểu Bạch ở giữa đội ngũ.

Giang Tiểu Bạch phát hiện, cũng có thời điểm, vui vẻ so với người khác tưởng tượng lại càng đơn giản hơn nhiều, khiến cho ta không kịp chuẩn bị tâm lý.

"Đinh, chúc mừng túc chủ điểm thành tựu +400 "

Ngay khi đạo âm thanh nhắc nhở này của hệ thống hiện lên, trên đầu mọi người bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện.

Theo nhánh cây bẻ gãy, lá rụng bay tứ tung, một sinh vật rơi từ trên cây xuống.

"Phù phù "

Giang Tiểu Hinh: . ..

Chu Giai: . . . ..

Chu Tứ Hải: . ..

Nhìn thấy thân ảnh màu đỏ ngòm đang quỳ gối trước mặt, một tay vẫn còn cầm cung một tay cầm tiễn, trong nháy mắt khiến cả bọn vô cùng ngạc nhiên.

Mà so với mấy người, giờ phút này thân ảnh mặt mũi dữ tợn kia càng mờ mịt hơn.

Nhất là khi khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, để lộ ra đôi mắt huyết hồng nghi hoặc giống như của đứa bé.

Quỷ thần xui khiến không biết từ đâu chui ra.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt thích 10
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.