Người Hỗ Trợ Hung Tàn Nhất
Vừa xoa xoa bả vai, Giang Tiểu Bạch vừa đi lại trong đội ngũ.
Có câu nói chiếm tiện nghi nhất thời thoải mái, sau đó hỏa táng tràng.
Giang Tiểu Hinh cắn mình một phát không chút nương tay, cho dù là hiện tại đã qua vài mấy phút, vẫn còn cảm thấy đau.
Liếc qua dáng vẻ Giang Tiểu Bạch, Chu Giai cười vui vẻ: "Ha ha, thật đáng đời."
Giang Tiểu Bạch cũng liếc qua Chu Giai, nhìn lướt qua thân trên, hừ nhẹ một tiếng: "Thật hâm mộ ngươi, còn trẻ mà đã sở hữu một dàn sân bay riêng, thật là có tiền."
Chu Giai: ? ? ? ? ?
Lời này thoạt nhìn thì giống như Giang Tiểu Bạch đang hâm mộ mình, nhưng thời điểm Giang Tiểu Bạch nói chuyện, Chu Giai rất nhạy cảm chú ý tới ánh mắt coi thường của Giang Tiểu Bạch.
Lại thêm cái giọng nói khó nghe, Chu Giai cúi đầu xuống một chút nhìn qua thân thể mình.
Thoáng chốc, Chu Giai hiểu.
Sau đó không nói một lời, trực tiếp phóng tới chỗ Giang Tiểu Bạch, rút cây đao trên lưng ra vung mù dọa hổ.
"Tên khốn này, sân bay chỗ nào? Dáng vóc lão nương vô cùng tốt nha? Mắt ngươi bị mù ầ?"
Đối với cái này, Giang Tiểu Bạch không nói gì, chỉ là ra hiệu với Giang Tiểu Hinh một cái.
Lập tức, Chu Giai yên lặng, trên mặt hiện lên vẻ u oán.
Nói thật, mặc dù Chu Giai mới mười sáu tuổi, nhưng dáng vóc phát triển quả thật không tệ, nơi nên vểnh lên thì vểnh lên.
Nhưng so sánh với Giang Tiểu Hinh bên kia, quy mô rõ ràng không đáng chú ý tới.
Cái này đơn giản khiến Chu Giai hoài nghi có phải nhờ một năm qua mình chuyên tâm xoa bóp giúp Giang Tiểu Hinh, mới giúp nàng phát triển nhanh như vậy.
Ngồi đằng sau nghe hai người đùa giỡn, Giang Tiểu Hinh cũng rất bất đắc dĩ.
Nhưng cũng không ngăn cản.
Lần này mục đích Giang Tiểu Hinh và Chu Giai tiến vào thứ nguyên không gian, ngoại trừ tìm kiếm tinh châu còn giúp cho Giang Tiểu Bạch làm quen với lần đầu săn giết.
Hiện tại cả hai mục đích đều đã đạt được, lần này phương hướng tiến lên không phải là chỗ sâu nguy hiểm trong thứ nguyên không gian, mà là Vũ Thành.
Bất quá nghĩ đến thu hoạch lần này, trong mắt Giang Tiểu Hinh cũng hiện lên sự vui vẻ.
Là học sinh lớp một thiên tài của trung học Vũ Thành, Giang Tiểu Hinh và Chu Giai đã sớm tiến vào thứ nguyên không gian vài lần cùng cả lớp ở đầu học kì.
Nhưng số lượng tinh châu thu hoạch được đều không thể so sánh với hôm nay.
Còn chưa nói tới viên thượng phẩm tinh châu trong đó.
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Hinh không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Giang Tiểu Bạch bên kia đang cái nhau với Chu Giai, thần sắc có chút nhu hòa.
Kéo Chu Giai từ trên lưng mình xuống, Giang Tiểu Bạch hỏi: "Đúng rồi, ngươi có biết nơi nào buôn bán chiến kỹ bên ngoài không?"
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Chu Giai nghi ngờ nói.
Giang Tiểu Bạch liếc mắt: "Chẳng lẽ ta mua về để trưng? Ta mua để sử dụng."
Thứ cường đại nhất của giác tỉnh giả mặc dù là kĩ năng thiên phú, nhưng không thể nói thời điểm chiến đấu cái gì cũng không cần, chỉ cần thả kỹ năng là được.
Vì để cho thực lực có thể phát huy hết mức, hiển nhiên cũng cần một chút kỹ xảo chiến đấu đặc thù.
Nhờ những kỹ xảo chiến đấu này, ta có thể vận chuyển tinh lực thông qua mạch kín đặc thù ngưng tụ thành một công kích có uy lực khá cường đại.
Mặc dù so ra kém hơn kĩ năng thiên phú, nhưng cũng có uy lực không nhỏ.
Ví dụ như những giác tỉnh giả thức tỉnh kĩ năng thiên phú thiên về lực lượng hoặc nhanh nhẹn, phối hợp với những kỹ xảo chiến đấu đặc thù này, có thể bộc phát ra lực lượng cường đại hơn.
Nếu là trước đó, có lẽ Giang Tiểu Bạch cũng sẽ không chú ý tới những thứ này.
Nhưng bây giờ đã xác định thuộc tính cơ sở của mình có thể tăng cường thông qua hệ thống, Giang Tiểu Bạch tự nhiên không muốn suốt ngày ở phía sau hỗ trợ, một mình gặp địch lại phải chạy trốn.
Học tập một ít chiến kỹ đối với Giang Tiểu Bạch mà nói, tuyệt đối là có ích vô hại.
Có thể tưởng tượng được, địch nhân cửu tử nhất sinh, trải qua hàng vạn khó khăn đến được trước mặt mình, lại phát hiện mặc dù Giang Tiểu Bạch làm phụ trợ nhưng thực lực càng thêm kinh khủng, có thể tùy tiện đè địch nhân xuống đất ma sát.
Chỉ cần là nghĩ đến hình ảnh cảm xúc địch nhân theo mừng rỡ đến chấn kinh lại đến tuyệt vọng, Giang Tiểu Bạch nhịn không được "Chậc chậc" hai tiếng.
Ngay cả hỗ trợ, ta cũng muốn là người hỗ trợ hung tàn nhất.
Chu Giai nghe xong khinh thường nói: "Thôi đi! Bất kể chiến kỹ nào đều có yêu cầu cực lớn đối với tinh lực và cường độ thân thể, ngay cả ta và Tiểu Hinh hiện tại cũng chưa dám đụng vào chiến kỹ, ngươi mới cấp một tinh lực học đồ, không cần suy nghĩ đến."
Giang Tiểu Hinh nghe Giang Tiểu Bạch nói cũng có chút dừng lại, nghĩ đến kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch mặc dù cường đại, nhưng là thiên hướng về loại hình hỗ trợ, không thể trực tiếp giết địch.
Nếu như học được một chút chiến kỹ, thời điểm gặp nguy hiểm, sẽ có thêm năng lực tự bảo vệ mình.
Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Hinh mở miệng nói: "Về chuyện chiến kỹ, em sẽ nhờ cố giáo Hứa xem có thể tìm giúp anh hay không."
Cô giáo Hứa tên đầy đủ là Hứa Nghiên, mặc dù là chủ nhiệm lớp một, nhưng cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi, đạt chuẩn yêu cầu một đại mỹ nhân.
Nghe nói còn có bối cảnh đặc thù, trước đây con trai hiệu trưởng tiền nhiệm trong trường muốn ỷ vào thân phận mà gây khó dễ với cô, kết quả trực tiếp bị Hứa Nghiên đánh thành tàn phế, không lâu sau đó, hiệu trưởng bị tra ra một vài vấn đề liền mất chức.
Chỉ từ điểm này, là có thể nhìn ra được bối cảnh phía sau Hứa Nghiên không nhỏ.
Cái này khiến một số thầy giáo trong trường học đang có ý định gì đều phải dập tắt, im lặng một thời gian.
Theo lời nói của Giang Tiểu Hinh, có thể thấy quan hệ của họ không tầm thường.
Bất quá nghĩ cũng đúng, dù sao Giang Tiểu Hinh vốn là học sinh lớp một thiên tài, Hứa Nghiên lại là chủ nhiệm lớp, hai người thân quen là không có gì lạ.
Lúc này, Giang Tiểu Bạch cũng không có trực tiếp cự tuyệt mà gật đầu đồng ý.
Đăng bởi | bachuthegioi |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | huybuilding |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 108 |