Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để Ngươi Sờ Một Ngày

Phiên bản Dịch · 1277 chữ

Hồ nháo một hồi, Chu Giai mới hướng về phía Giang Tiểu Hinh trong phòng bếp hô: "Tiểu Hinh? Không bằng nhóm chúng ta ngày mai tiếp tục đi thứ nguyên không gian?"

Đẳng cấp bây giờ tăng lên, cảm xúc Chu Giai lập tức bành trướng tột đỉnh.

Chỉ có tiến vào thứ nguyên không gian rong ruổi một phen mới có khả năng bình phục tâm xao động của cô nàng bây giờ.

Nghe vậy, Giang Tiểu Hinh không ngẩng đầu lên từ chối: "Qua mấy ngày lại nói, hiện tại đẳng cấp vừa mới tăng lên, còn chưa thuần thục kĩ năng thiên phú ."

Chu Giai bĩu môi, làm bộ mặt không vui.

Quay lại phía sau thấy Giang Tiểu Bạch đang nằm trên ghế, Chu Giai xích lại gần nói thầm: "Tiểu Bạch, không bằng hai ngày nữa kêu thêm anh trai ta lập nhóm ba người lại đi thứ nguyên không gian một chuyến?"

So với Giang Tiểu Hinh, Chu Giai rõ ràng đúng là chiến đấu cuồng nhân.

Trong trường học, thường xuyên cũng sẽ nghe được tin tức Chu Giai đánh nhau hoặc đả thương người khác.

Bây giờ thực lực tăng lên, Chu Giai tự nhiên không chịu ngồi yên.

Vả lại, qua đợt vừa rồi, Chu Giai cũng vô cùng đỏ mắt đối với kĩ năng thiên phú của Giang Tiểu Bạch.

Chỉ cần có cái kỹ năng hung tàn kia, khi tiến vào thứ nguyên không gian, bất kể là an toàn hay thu hoạch đều sẽ vượt ngoài mong muốn.

Nhìn vẻ mặt nhảy cẫng của Chu Giai, Giang Tiểu Bạch cười nhạt nói: "Không rảnh, hai ngày sau ta cần phải đi đến trường kiểm trắc kĩ năng thiên phú."

Giang Tiểu Bạch và mấy người Chu Giai đều đã biết kĩ năng thiên phú của mình.

Nhưng trường học còn chưa biết.

Tối hôm qua, Giang Tiểu Bạch đã nhận được tin nhắn ngày hôm nay sẽ có lão sư chuyên môn trong trường học đến đo thử kĩ năng thiên phú của mình.

Thấy Giang Tiểu Bạch cự tuyệt, Chu Giai hừ nhẹ một tiếng, làm bộ khó chịu.

Nhưng chẳng được bao lâu, liếc qua Giang Tiểu Hinh bên kia còn chưa chú ý tới mình, Chu Giai lại xích lại gần một chút.

"Như thế này, trước đó không phải ngươi sờ đùi ta thoải mái lắm sao? Chỉ cần ngươi đi thứ nguyên không gian cùng ta, ta sẽ để ngươi sờ một ngày."

Nói xong, dừng một chút, Chu Giai lại tăng thêm một cái ước định: "Giới hạn tới đùi."

"Trời, sao ngươi có thể không có tự trọng như thế?"

Giang Tiểu Bạch chấn kinh, cô nàng này khi mà hung ác lên, thậm chí ngay cả mình cũng bán.

Mặc dù biết giá trị nhân phẩm của Chu Giai rất thấp, thật không nghĩ đến vậy mà lại thấp đến trình độ này, hoàn toàn không cố kỵ ham muốn của mình.

Chu Giai nhún vai một cái nói: "Dù sao ta hiện tại cũng độc thân, về sau còn không biết sẽ tiện nghi tên hỗn đản nào, trước hết để cho ngươi chiếm chút tiện nghi cũng không mất gì, phù sa không lưu ruộng người ngoài, thế nào? Muốn không?"

Nhìn thấy đồ hộp mở nắp đặt trước mặt, Giang Tiểu Bạch cũng có chút kích động.

Lại nghĩ tới mình tối hôm qua đã sử dụng hết tinh châu.

"Cả người cả của hai cái đều đến, mua bán này, có thể làm."

Rất nhanh, trong lòng Giang Tiểu Bạch có quyết định.

Nhưng khi Giang Tiểu Bạch chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc lẹm từ phòng bếp xa xôi đang ngắm vào người mình.

Bởi vậy, thân thể chợt run lên, Giang Tiểu Bạch chậm rãi đứng dậy, ngạo nghễ hừ một tiếng đồng thời lưu lại hai chữ "Nông cạn", rồi đi về gian phòng của mình.

Thấy Giang Tiểu Bạch rời đi, Chu Giai hơi kinh ngạc: "Gia hỏa này, sao bỗng nhiên đổi tính?"

Nghe vậy, Giang Tiểu Hinh trừng mắt nhìn Chu Giai một chút, lại tiếp tục xử lý vật trong tay.

Nhưng mà, Chu Giai hay Giang Tiểu Hinh đều không biết, ngay khi đóng cửa phòng, Giang Tiểu Bạch liền lấy một cái tay che lấy lồng ngực, hô hấp khó khăn.

Đậu phộng, tiếc thật!

Không thể chiếm chút tiện nghi rồi.

Cô nàng này, có yêu cầu như vậy không biết mà nói nhỏ, nhất định phải ngay trước mặt Giang Tiểu Hinh nói, nghĩ rằng chỉ cách vài mét người khác sẽ nghe không thấy?

Có câu nói là Thượng Đế nếu vì ngươi đóng một cánh cửa sổ, tất nhiên sẽ thuận tiện kẹp đầu ngươi.

Giang Tiểu Bạch cảm thấy cô nàng Chu Giai này nhất định là lần đầu thai trước đó đầu bị kẹp.

...

Ngày kế tiếp, đang ăn bữa sáng, Giang Tiểu Hinh hỏi: "Ngày hôm qua anh hấp thu tinh châu thế nào rồi?"

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch đang uống cháo cũng ngẩng đầu lên trả lời: "Ừm, cũng được "

Giang Tiểu Bạch không nói mình đã tấn cấp trở thành cấp hai tinh lực học đồ.

Dù sao vừa mới thức tỉnh, ngày thứ hai liền bước vào cấp hai tinh lực học đồ, chuyện này có hơi doạ người.

Giang Tiểu Bạch cảm thấy mình không nên thành thật quá.

Giang Tiểu Hinh không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Mấy ngày nay anh hãy cố gắng tranh thủ tăng đẳng cấp lên sớm một chút, thức tỉnh rồi mà trong lớp bảy vẫn còn có rất nhiều khóa trình, đã không còn thích hợp. Nếu như anh có thể tiến vào cấp ba tinh lực học đồ trước khi hết lớp mười, em có thể nhờ cậy cô giáo Hứa an bài anh đến lớp một."

Lời này của Giang Tiểu Hinh cũng không phải nói lung tung.

Trường học rất coi trọng khóa văn hóa, nhưng đó là đối với những học sinh phổ thông không thức tỉnh mà thôi.

Bởi vì thời điểm thi đại học, tỉ lệ điểm văn hóa cũng chỉ chiếm mười phần trăm.

Còn lại vẫn phải xem thực lực, đẳng cấp vân vân.

Tựa như lớp Giang Tiểu Hinh, cả tuần cộng lại cũng chưa tới ba tiết học văn hóa.

Tất cả đều là các khóa trình huấn luyện về phương diện thực chiến cùng kĩ năng thiên phú.

Kể cả vậy điểm tổng kết vẫn cao hơn nhiều so lớp phổ thông.

"Không sai, ngươi cố gắng tăng đẳng cấp lên, chờ ta và Tiểu Hinh nắm giữ kĩ năng thiên phú mới, nhóm chúng ta lại tiếp tục đi thứ nguyên không gian thu thập tinh châu, tranh thủ trước lớp mười hai bước vào Tinh Trần cảnh."

Chỉ là Tinh Trần cảnh, chỉ cần có đầy đủ tinh châu, ta một ngày liền tiến vào cho ngươi xem.

Đối với Chu Giai hào ngôn chí khí, Giang Tiểu Bạch nhàn nhạt đáp lại: "Cố gắng một chút cũng tốt, không thì ngươi sẽ không biết chênh lệch giữa ta và ngươi là lớn như thế nào."

Chu Giai? ? ?

"Giang tiểu tiện ngươi không tiện một chút sẽ chết sao? Sáng sớm liền quăng một bát canh gà độc?"

Đối mặt với Chu Giai phàn nàn, Giang Tiểu Bạch chỉ cười "Ha ha", khiến cho Chu Giai méo mặt, bánh quẩy trong tay đã bị bóp thành nát bét, rũ xuống.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt thích 8
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.