Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy Cho Rằng Ngồi Là Có Thể Tránh Được Sao? Thật Ngây Thơ

Phiên bản Dịch · 1302 chữ

Đối với việc những học sinh kia lộ ra chấn kinh còn ẩn ẩn bất mãn ghen tị, Giang Tiểu Bạch liếc qua một chút liền thu hồi ánh mắt.

Không bị người ghen ghét mới là tầm thường.

Có kỹ năng cường đại trâu bò như thế, ngay cả Ngụy Nguyên Long từ xưa đến nay tung hoành phách lối cũng phải sợ, bây giờ trong ban 7, hỏi còn ai dám gây sự với Giang Tiểu Bạch?

Viên Dương bên cạnh nhìn thoáng qua sắc mặt Ngụy Nguyên Long, đè nén kinh ngạc trong lòng, quay sang hỏi: "Ngươi còn chưa làm gì cả, tại sao gia hỏa này lại ngoan ngoãn như thế?"

Giang Tiểu Bạch trầm ngâm một chút rồi nói: "Đứng đó sống với quỳ chết, hai chọn một thì cái nào tốt hơn?"

Nghe nói như thế, Viên Dương lập tức khó chịu.

Nhưng nghĩ tới sự tình ngày đó Ngụy Nguyên Long trải qua, góc miệng liền kéo ra.

Nếu đổi lại là mình, tưởng tượng việc ngay trước toàn lớp quỳ dưới người khác, hơn nữa còn liên tục mấy lần, Viên Dương lập tức cảm giác ớn lạnh.

Hình ảnh quá tàn nhẫn, nhìn qua là thấy giật mình, hoàn toàn không thể tiếp tục suy nghĩ a!

Rất nhanh, Viên Dương cũng phản ứng lại: "Nói như vậy, tiểu tử ngươi đã xác định, kĩ năng thiên phú thật sự là khiến người khác quỳ xuống?"

Giang Tiểu Bạch "Ừ" một tiếng, khẽ cười nói: "Thích tự mình trải nghiệm qua một lần không? Xét ở giao tình hai ta, ta có thể cho ngươi một cơ hội miễn phí."

"Xéo đi, ta lại không muốn bị coi thường."

Lúc hai người trêu ghẹo nhau, học sinh đã lục tục tiến vào lớp, tiếng chuông vào học cũng vang lên.

Một lúc sau, chủ nhiệm lớp Triệu Đức Lương tiến vào phòng học kêu Giang Tiểu Bạch lên.

"Đi nào! Đi khảo thí kĩ năng thiên phú của em."

Giang Tiểu Bạch gật đầu, nhìn rất nhu thuận.

Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch như thế, Triệu Đức Lương liền buồn bực nghĩ.

“Tại sao một đứa bé trung thực nhu thuận như thế, lại thức tỉnh dạng thiên phú hung tàn này? Ayy. ..Thật khó hiểu.”

Nếu Chu Giai biết được suy nghĩ của Triệu Đức Lương bây giờ, nhất định sẽ đâm chọt mấy mũi.

Độ tiện của Giang Tiểu Bạch phải nói là đã đột phá tầm cao mới, nếu như cái này được coi là trung thực nhu thuận, vậy thì cả thế giới đều là đồ đần.

Theo Chu Giai, sở dĩ Giang Tiểu Bạch trước kia an phận trong trường, hoàn toàn là vì chưa thức tỉnh nên không muốn ăn thua thiệt.

Hiện tại đã thức tỉnh, thiên tính liền bạo lộ ra, mà lại càng trầm trọng thêm, đều khiến cho người khác phải hoài nghi nhân sinh.

Đi đến phòng làm việc trên tầng hành chính của trường học, Triệu Đức Lương hướng về phía một trung niên năm mươi mấy tuổi trong phòng mở miệng nói: "Hiệu trưởng, ta mang Giang Tiểu Bạch tới."

Nghe vậy, Sở Thiên Tường ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Đức Lương, nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của Giang Tiểu Bạch đằng sau Triệu Đức Lương.

"Ừm, mi thanh mục tú, tiểu oa nhi lớn lên đẹp mắt, nhìn cũng trung thực an phận."

Ở trong lòng hạ ấn tượng đầu tiên với Giang Tiểu Bạch, Sở Thiên Tường cười nói: "Tốt, Giang Tiểu Bạch đúng không! Vừa thức tỉnh liền có 666 điểm tinh lực, rất tốt."

Nghe Sở Thiên Tường khích lệ, Giang Tiểu Bạch xấu hổ cười cười: "Cảm ơn hiệu trưởng khích lệ."

Sở Thiên Tường liền hỏi: "Bạn Giang này, hiện tại đã qua ba ngày, đối với kĩ năng thiên phú của mình, em đã có cảm giác gì chưa?"

Giang Tiểu Bạch có vài phần ngượng ngùng nói: "Thưa hiệu trưởng, đã xác định, kĩ năng thiên phú của em chính là khả năng khiến người khác quỳ xuống."

Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng khi nghe Giang Tiểu Bạch nói, tim Sở Thiên Tường vẫn đập nhanh vài hồi.

Sau đó hỏi cụ thể một chút, biết rõ tình huống kỹ năng của Giang Tiểu Bạch, chỉ có người có địch ý đối với Giang Tiểu Bạch mới phát động hiệu quả bị động của kĩ năng thiên phú, Sở Thiên Tường mới thở ra một hơi đứng dậy.

Có trời mới biết, thời điểm lúc trước nhìn thấy Giang Tiểu Bạch, tâm lý Sở Thiên Tường khẩn trương cỡ nào, thậm chí còn không dám đứng lên.

Mặc dù đã biết được, nhưng dựa theo quy định của chính phủ, nhất định phải tiến hành xác định và đánh giá kĩ năng thiên phú mỗi học sinh.

Bởi vậy, trường học vẫn phải để Giang Tiểu Bạch thể hiện ra kĩ năng thiên phú sau đó mới đánh giá tham khảo.

"Em đã là học sinh lớp 7, liên quan tới xác định và đánh giá kĩ năng thiên phú không bằng liền từ. . . . ."

Thời điểm nói chuyện, ánh mắt Sở Thiên Tường đặt trên người Triệu Đức Lương.

Nếu như những học sinh trước kia, đều được đưa đến sân bãi trường học, chỉ cần thể hiện ra kĩ năng thiên phú là được.

Nhưng bây giờ, kỹ năng của Giang Tiểu Bạch đặc thù như thế, làm gì có ai nguyện ý làm đối tượng thí nghiệm?

Bởi vậy, chú ý tới ánh mắt Sở Thiên Tường, Triệu Đức Lương cẩn thận lui lại một bước, sau đó móc điện thoại ra hăng hái gọi điện thoại.

Thấy vậy, thần sắc Sở Thiên Tường cứng đờ.

Triệu Đức Lương đã hơn bốn mươi tuổi, là giáo sư trong trường học, vẫn có chút danh vọng, Sở Thiên Tường là hiệu trưởng cũng không nên bức bách.

Cho nên, nhìn thấy thần sắc Triệu Đức Lương như thế, Sở Thiên Tường cắn răng nói với thư ký một bên: "Tiểu Vương, cậu đến xác định và đánh giá kĩ năng thiên phú của Giang đồng học."

Bỗng nhiên bị dẫn lửa thiêu thân, khiến cho thư ký Vương Chí Dương ngơ ngác.

Nói thật, đối với yêu cầu này của Sở Thiên Tường, Vương Chí Dương trong lòng đã cự tuyệt, nhưng làm nhân viên, cấp trên đã ra lệnh như thế, Vương Chí Dương làm sao có thể nói từ chối?

Trải qua một phen giãy dụa, Vương Chí Dương trầm mặt tiến lên vài bước, trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon trong phòng rồi nói với Giang Tiểu Bạch: "Làm đi, ta đã chuẩn bị xong."

Giang Tiểu Bạch nhìn Vương Chí Dương ngồi trên ghế, khuôn mặt hiện rõ dấu chấm hỏi.

Không phải nói muốn đo kĩ năng thiên phú của mình sao? Thầy ngồi xuống làm cái quỷ gì?

Nhìn thấy Vương Chí Dương không nói hai lời đã ngồi xuống ghế, Sở Thiên Tường cũng hơi xấu hổ.

"Chuyện đó.. . chúng ta bây giờ muốn biết xem trạng thái của em khi sử dụng kỹ năng, tác dụng cụ thể để đánh giá, em chỉ cần phóng thích kỹ năng ra là được."

Đối với cái này, Giang Tiểu Bạch mỉm cười thấu hiểu, ánh mắt nhìn về phía Vương Chí Dương bên kia mang thần sắc lo lắng, trong lòng khẽ cười một tiếng: "Thầy cho rằng ngồi liền có thể tránh được sao? Thật ngây thơ".

Tiếp theo, ý nghĩ của Giang Tiểu Bạch vừa ra, tinh lực liền ngưng tụ ở giữa, một phát kỹ năng lao thẳng về phía Vương Chí Dương.

Bạn đang đọc Kỹ Năng Của Ta Có Chút Hung Tàn (Bản Dịch) của Nhữ Chi Thê Ngô Dưỡng Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachuthegioi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật huybuilding
Lượt thích 5
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.