Nghe danh đã lâu
Nhìn ba thi thể lạnh khô dưới mặt đất, Lâm Dật có chút không đàng lòng, ba người này dung mạo so với nữ nhân hôm trước kém xa rất nhiều, nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn, chỉ là tâm địa quá độc ác, hở một chút liền chém chém giết giết.
Nam trung niên nhân kia không ngờ thiếu niên trước mặt lại cường thế như vậy, phải biết Hắc Phong trại cho dù đều là nữ nhân, nhưng chính là nhất lưu cao thủ trên giang hồ.
Nam nhân trung niên kia vội vàng quỳ xuống, bái tại không ngừng.
"Đa tạ công tử cứu giúp, đa tạ công tử."
Lâm Dật vội vàng đỡ hắn dậy, hắn cũng không có sở thích nhìn người khác quỳ bái mình, đối phương còn lớn tuổi hơn mình nữa, như vậy sẽ rất tổn thọ.
Hắn nghe nói tu sĩ tuổi thọ dài đằng đẵng, nhưng hắn chỉ là một tên Luyện Khí kỳ, tuổi thọ cao lắm cũng chỉ hơn một trăm mà thôi.
"Huynh đài, người không cần cảm ơn ta như vậy, đây là chuyện ta nên làm mà thôi."
Dù nam nhân trung niên kia lớn tuổi hơn hắn, nhưng cũng không thể gọi người là chú hay lão bá được, xưng huynh đài cũng coi như hợp lẽ, với lại đây là thế giới cổ đại, xưng hô như vậy không có mao bệnh.
Nghe Lâm Dật lợi hại như vậy lại không kêu căng, nam nhân trung niên thầm than, hắn vậy mà thầm trách Dâm Dật công tử, cho dù cái tên này không quá đứng đắn, nhưng cũng không thể chỉ nhìn tên suy ra con người được.
Nam nhân trung niên thần sắc hòa hoãn, có chút hối hận nói:
"Đa ta công tử cứu giúp, ta biết ngươi thực lực mạnh mẽ, nhưng Hắc Phong trại nhân thủ nhiều như mây, trại chủ nghe nói còn là Luyện Khí tầng hai cường giả, đại thế đã thành, ngươi nên sớm rời đi nơi này."
Luyện Khí tầng hai cường giả?
Nghe rất ghê gớm, ta cho dù không biết cảnh giới của mình thuộc tầng thứ mấy, nhưng ta hiện tại cũng đã là cường giả rồi sao!.. Lâm Dật tự hỏi, không ngờ mới qua mấy ngày hắn đã trưởng thành lớn như vậy.
Lâm Dật cười nói:
"Ta biết, cảm ơn ngươi nhắc nhở, nhưng ta muốn hỏi ngươi một câu, đây là nơi nào, cùng Nguyên Thành đi hướng nào?"
Nam nhân trung niên kia cũng không kì quái câu hỏi của Lâm Dật, bởi hắn vừa cứu mình một mạng, cùng thực lực của hắn, mình không có cách nào từ chối trả lời.
"Nơi này là Nữ Nhi quốc, nằm phía nam đại lục, còn về Nguyên Thành, nếu là giống như Nguyên Thành mà ta biết thì nó nắm ở rìa tiếp giáp cùng trung tâm đại lục. Đại khái ngươi cần đi hai tháng mới đến nơi."
Lâm Dật nghe vậy nghĩ nghĩ, như vậy cũng không quá xa, người tu tiên có thể đi mây về gió, đợi hắn có một chút thực lực liền nghĩ đến chuyện đi Nguyên Thành.
Đây là hắn nghĩ trả ơn Hợp Hoan công tử, đã nhận ân của hắn thì cũng nên giúp hắn hoàn thành di nguyện, nếu không con đường tu luyện sau này sẽ không thông, chiếu theo cách gọi của tu tiên giả chính là dính nhân quả.
Trừ khi hắn nửa đường chết yểu, nếu không liền phải hoàn thành cọc nhân quả này, trên đời không có chuyện chiếm tiện nghi dễ dàng như vậy, mỗi "món quà" đều được định sẵn cái giá của nó trong bóng tối.
Lâm Dật nghĩ đến, nếu như thế giới này không phải tên là Tinh Thần đại lục, hắn còn nghĩ xuyên qua thế giới Tây Du, Nữ Nhi quốc cái tên này để cho nhiều người tiếc nuối.
"Huynh đài, Hắc Phong trại đi hướng nào?"
Lâm Dật cũng không có ý định tha cho trại chủ, muốn đề cao thực lực cần có tài nguyên, mà muốn có tài nguyên, một là vào tiền trang ăn cướp, hai là đi chỗ sơn tặc "thu phí bảo hộ".
Tiểu phú nhờ tiết kiệm, đại phú nhờ trời, còn cự phú thì nhờ cướp của người khác. Lâm Dật hiện tại không có tiền, nhưng hắn muốn làm cự phú, cách tốt nhất chính là đi bái phỏng Hắc Phong trại.
Nam nhân trung niên nghe vậy biến sắc, liền muốn ngăn cản thiếu niên, nhưng Dâm Dật công tử ý định đã quyết, hắn cũng không còn cách nào.
"Hồi công tử, ta cũng không biết, nhưng cách hai ngày đường phía trước có một thành nhỏ, nơi đó nhất định sẽ có tin tức về Hắc Phong trại."
Nghe nam nhân trung niên nói như vậy, Lâm Dật gật đầu, hắn cũng không phải loại người thích ép người khác, đợi nam nhân trung niên kia rời đi, Lâm Dật lúc này mới cuối người xuống, dò xét thân thể ba nữ nhân kia.
Không sai, hắn đây là đang dò thi, đây là chuyện mỗi một người khi hành tẩu thế gian đều phải biết, là anh hùng bàn phím, cường giả trên mạng, Lâm Dật đương nhiên sẽ không bài xích loại chuyện này.
Mò một hồi, Lâm Dật lấy ra được mấy đồng tiền, cùng ba cái lệnh bài, bên trên khắc chữ Hắc Phong trại.
"Nghèo như vậy, đúng là bá đạo sơn tặc, ra ngoài đều coi tiền của người khác là của mình, không cần phải khổ sở suy nghĩ hôm nay ra ngoài mang bao nhiêu tiền."
Lâm Dật một bộ mặt ghét bỏ, đây chính là ăn cơm chùa, hắn ghét nhất chính là ăn cơm chùa.
~~
"Công tử, ngươi giống như còn chưa đưa đủ tiền."
Chủ quán nụ cười trên miệng đình trệ, nhìn thiếu niên ăn hết một bàn gà quay, heo sữa quay, thịt bò.. nhưng chỉ đưa có ba đồng tiền, còn nói là không cần thối lại.
Hắn làm chủ quán ăn bao lâu nay, gặp thứ này nhiều lắm, nhưng không ngờ hiện tại còn có người ở Tinh Thành dám làm loại chuyện này, đúng là muốn chết mà.
Thiếu niên không ai khác chính là Lâm Dật, hắn liên tục đi hai ngày đường mới đến Tinh Thành, chuyện đầu tiên chính là làm cho no cái bụng của mình.
Hắn ban đầu muốn ăn cơm kiểu Bá Vương, chính là ăn không cần trả tiền, nhưng nghĩ lại, hắn dù sao cũng là cao cao tại thượng Luyện Khí cường giả, sao có thể làm loại chuyện này.
"Ông chủ, ngươi tầm nhìn quá hẹp, được rồi, coi như ta Lâm Dật thiếu ngươi một cái ân tình, sau này có chuyện cứ nói."
Nhìn thiếu niên một bộ chính nghĩa ngữ khí nói ra, chủ quán nét mặt thoáng tối sầm lại, nhưng làm nghề này, cho dù biết đối phương có ý định dùng cơm Bá Vương, hắn cũng không thể chơi ngạnh dùng bạo lực được.
"Vậy công tử ngươi trả tiền cho ta bây giờ đi."
Nghe như vậy Lâm Dật hơi nhíu mày, hắn đã hạ bộ mặt mình xuống, đưa ra hứa hẹn tương lai, tên này còn không biết sống chết, đúng lúc này có một đạo giọng nói vang lên.
"Ông chủ, bàn đó tính tiền cho ta."
Nghe vậy hai người đồng thanh nhìn về một hướng, giọng nói xuất phát đến từ một thiếu niên anh tuấn bất phàm, quần áo chỉnh tề sang trọng, trên tay còn cầm cây quạt xếp, nho nhã phong độ.
Ông chủ thoáng vui mừng, cười nói:
"Nguyên lai là Tạ thiếu gia, cảm ơn cảm ơn thiếu gia."
Lâm Dật cảm thấy kinh ngạc, hắn rõ ràng không quen không biết thiếu niên này, nhưng nhìn hắn hào sảng như vậy, Lâm Dật cũng có chút hứng thú.
Người cổ đại đúng là người cổ đại, luôn luôn hào sảng như vậy...Lâm Dật thầm khen, sau đó tiến về thiếu niên kia chào hỏi một cái.
"Tại hạ Lâm Dật đa tạ Tạ huynh đã mời bữa ăn này."
Dâm Dật?
Thiếu niên họ Tạ kia nghe như vậy cảm thấy làm sao có người tên kỳ quái như vậy, nghe tên liền biết không phải người tốt, mà hắn chính là đang tìm loại người này... Tạ Danh bên ngoài vẫn như cũ treo nụ cười trên miệng.
"Nguyên lai là Dật huynh,
nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu, ta là Tạ Danh, con trai thành chủ Tinh Thành."
Quả nhiên phú hào, hèn gì ra tay hào sảng như vậy.. Lâm Dật cười nói:
"Tạ huynh nghe danh của ta? Nhưng chuyện này giống như mới hai ngày trước, tốc độ truyền nhanh như vậy!"
Đăng bởi | pknnahs1 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 44 |