Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại trưởng lão Bạch Sắc viện

Tiểu thuyết gốc · 2706 chữ

Đây rồi, đích thực đây là dĩa thức ăn của Thiệu Huy. May là mình có con mắt tinh tường mới nhìn ra đấy.

Thật đáng ghen tị với những dược thảo cùng loại thịt từ yêu thú bậc cao thế này của hắn.

Trong tay hắn cầm ra một viên đan dược màu vàng nhạt, hắn bóp nát rồi cho vào dĩa thức ăn. Đọc một loại thuật chú gì đó để viên đan giữ nguyên hiệu lực.

Nhanh tay liền mặc áo của gia nhân vào rồi thi triển thuật pháp kì lạ, tạo ra những gia nhân vô hồn làm việc như ban đầu.

Bỗng từ ngoài cửu bếp xuất hiện hai vị chấp pháp trưởng của Từ gia bước vào kiểm tra tình hình.

"Hãy kiểm tra thật kĩ càng nơi này Dự lão, rất có thể tên không mời mà đến đó có thể bỏ độc hay gì gì đó vào đồ ăn và thức uống"

"Chắc chắn là phải vậy rồi Tịnh lão."

Đầu tiên họ dùng thần thức truy quét xung quanh căn phòng nhưng không phát hiện được có gì bất thường. Sau đó kiểm tra từng dĩa thức ăn một.

Đến dĩa của Thiệu Huy lúc nếm thử liền thấy không ổn mà nôn ra.

"Mau đến xem Tịnh lão, trong dĩa này có mùi vị lạ. Rất có thể là độc".

Biên Tịnh cầm ra một tấm phù màu vàng, có chữ "Loại" phía trên đó. Ông ta dán lên rồi niệm lực khiến lá bùa cháy thành tro, từ trong dĩa thế mà kết tinh lại cho ra một viên [Cổ Bán] đan.

"Mau xem này, là loại đan giúp chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. May là phát hiện kịp thời không là có chuyện lớn rồi"

Dự lão đầu cầm lên, xem qua một hồi liền phán

"Khoan đã! Đây chỉ là đan dược chưa hoàn chỉnh không phải là thứ chúng ta tìm kiếm."

"Mau mau gọi người lục soát cả phủ Từ gia ngay lập tức!!!" Dự lão hét lớn.

Hai vị chấp pháp hốt hoảng chạy đi thông báo cho khắp gia nhân Từ gia.

Trong khi đó, khách nhân bí ẩn lén lút tìm kiếm Thiệu Huy ở mọi ngóc ngách của Từ gia. Hết căn phòng này đến căn phòng khác. Đi qua nhiều hành lang khác nhau, tìm kiếm tung tích hết gần nửa canh giờ.

Tên này trốn ở đâu mà kĩ thế, cộng thêm gia tộc Từ gia như cái mê cung vậy đi mãi vẫn không thấy người.

Bỗng từ đâu chạy tới bao vây xung quanh thành niên mặc áo choàng đen. Họ là những người canh gác của Từ gia lục soát thì thấy được kẻ kì lạ hì truy đuổi đến.

"Mau khai họ tên, ngươi là ai mà dám xâm phạm vào đất của Từ gia?" Một trong số họ cất tiếng.

Thật phiền phức, sao lại gặp mấy kẻ như này ở đây chứ. Kiểu này làm chậm trễ kế hoạch mất. Dù gì ta cũng là Nguyên Anh tu sĩ sao phải sợ chúng cơ chứ

"Các ngươi chỉ cần nhớ ta tên Vương Trịnh là được rồi"

Vừa nói xong đám gia nhân đứng thành hình lục giác, truyền linh lực vào trận để kích hoạt. Trận mang tên [Lục Thương Sát].

"[Khởi trận]!!" họ cùng hô vang.

Từ dưới đất xiềng xích quấn vào hai chân của hắn ta, một cái lồng thép cứng cáp trồi lên từ mặt đất giam cầm tên kia.

"Chỉ là lòng sắt nhỏ nhoi sao xứng giam cầm ta" tên Trịnh liền cười nhẹ rồi vùng lên một cái phá tan tành chiếc lòng.

Những gia nhân kinh ngạc không nói nên lời, thấy vậy họ liền dùng thuật độn để chạy trốn ngay tức khắc. Mục đích chính chỉ nhằm câu giờ, vì một trong số họ vừa gửi thông báo đến toàn thể Từ gia.

Đáng tiếc, mới vừa chạy được vài mét thì hắn đuổi kịp một tên rồi tiện tay vặn đầu một phát, chết ngay tại chỗ. Từ trong áo lấy ra một đoản đao có độc, hắn dùng mượn linh khí rồi để nó đâm xuyên người từng tên một.

Vì để chết một cách vinh quang, một tên gia nhân đã tự bạo đan điền khiến tên Trịnh kia dơ quần áo chút.

"Trúc cơ cảnh mà thôi, không đáng nhắc tới"

Lúc này có tới mấy vị chấp pháp đường chạy đến nơi nhưng không thấy người đâu, chỉ có khoảng không gian im lặng. Họ bắt đầu cảnh giác và đứng sát lại gần nhau hơn, bỗng trên không trung một thiếu niên dương cây thương dài đâm thẳng xuống dưới.

"Không hay!! Các vị mau dùng linh lực chặn lại" Một trong số họ cất tiếng.

Từng luồng linh lực từ lòng bàn tay họ kết tinh thành tấm khiên linh lực bao lấy xung quanh. Lúc thương đâm xuống liền khiến nó nứt dần ra. Họ cố gắng truyền linh lực liên tục để chặn lại đòn tấn công đó.

Đến cuối cùng vẫn chưa thể phá tan thứ này, kiểu này kế hoạch sẽ thất bại mất. Phải chuồn thôi.

Hắn lôi ra đan dược đen tuyền, bỏ ngay vào miệng rồi tích tụ linh khí vào canh tay. Một phát đấm xuống làm nát toàn bộ tấm khiên, các chấp pháp trưởng lão đều gục xuống mà thổ huyết, phun ra một miệng toàn máu.

"Chỉ vừa chớp mắt đã để hắn chạy đi mất rồi, khụ..khụ"

Mau chóng tìm ra phòng của Thiệu Huy, thời gian không còn nhiều. Nếu lần này thất bại cũng xem như lần cuối mình còn hiện diện trên đời, thà chết ngoài đường xó chợ còn hơn về làm thành búp bê vô hồn của Phu Xước Ngã.

Dùng thần thức để dò xét xung quanh thì chả thấy nổi bất cứ cái gì nhưng vừa yên tâm thì chui đâu ra một nhóm người vây đánh, chẳng lẽ nơi này áp chế sức mạnh của người ngoài sao!!? Như hồi nãy, chỉ là mấy kẻ Kim Đan hậu kì mà chặn được một đòn toàn lực từ ta thì vô lý quá.

Đây rồi tên Thiệu Huy đang ở đây. Chính xác là căn phòng này.

Hắn xông thẳng vào phòng, Thiệu Huy thì ngủ li bì trên giường mà không biết bất cứ điều gì đang xảy ra xung quanh.

Lôi từ trong túi áo ra kim châm màu bạc, bên trên có tích tụ loại độc sắc lam kì lạ. Rồi hắn liền phóng cây kim tới chỗ cậu ta. Có điều lúc phóng đến liền bị vô hiệu rơi xuống đất. Hắn ngơ ngác chắn hiểu chuyện gì xảy ra.

Vì để kiểm tra tình hình, Vương Trịnh ngay tức khắc động thủ. Bất thình lình trong không gian hình thành ra luồng năng lượng đen dạng hình cầu rồi chúng bắn vào Thiệu Huy.

Với sức mạnh từ Nguyên Anh kì có lẽ mình sẽ phá được thứ đang bảo vệ tên nhóc này.

Rằm, rằm

Sau tiếng nổ lớn là khoảng không gian bao trùm bởi khói sương mù mịt, xuyên qua lớp khói hiện lên kết giới màu vàng với chữ "Vệ" to lớn. Không thể tin được vào mắt mình, toàn bộ kế hoạch đều đã đổ sông đổ bể khi hắn nhìn thấy thứ này.

Là kết giới do Hóa thần kì tạo nên, ta chỉ là Nguyên Anh nhỏ bé sao so được với mấy kẻ như này.

Hắn tìm kiếm hi vọng bằng việc cố gắng phá bỏ kết giới, hắn cầm lấy cây thương. Sử dụng toàn bộ linh lực đâm liên hồi, mãi vẫn chả thấy động tĩnh thì liền chạy ra khỏi cửa, sử dụng áo choàng để bỏ trốn ngay sau đó.

An Phong và Uyển Linh đang chuẩn bị để phóng thích linh lực hình thành đại kết giới khổng lồ có thể giam cầm bất kì thứ gì trong phạm vi bán kính 30 dặm.

Khi kết giới đang dần bao trùm, Vương Trịnh phát giác ngay. Dùng toàn bộ sức lực để thoát thần, tiếc thay hắn đã chậm một bước.

Không ổn! Mình phải kiếm một khu để ẩn nấp trước đã rồi tìm cách rời khỏi nơi này sau.

Hắn đành dùng bùa chú để ẩn thân dưới nền đất, đợi ngày có thể tiêu diệt thiên tài Từ gia.

--Trong đại lễ liên hôn--

Khi này Tư Hạ cảm thấy có chút căng thẳng vì phải làm giám khảo cho thử thách 3 vòng đầu. Hiện giờ đã là vòng chung kết khiến nàng lo lắng không thôi.

Phụ mẫu ra tay thì chắc chắn sẽ ổn thôi, mình nên bình tâm lại mới được.

"Tôi dành một lời cảm ơn chân thành đến quý vị khách khứa tham gia đại lễ ngày hôm nay!! Bây giờ chúng ta sẽ biết được người hôn thê tương lai của An Nhiên tiểu thư là ai!"

Trên khán đài đều đồng loạt vỗ tay.

"Mời tứ trưởng lão nói luật lệ của vòng cuối cùng" Tư Hạ nói lớn.

"Vòng cuối cùng phần thử thách là: đấu pháp!" Tứ trưởng lão lên tiếng.

Bỗng trên bầu trời Từ gia xuất hiện thân ảnh của một vị tu sĩ già. Ông ta không hề chào hỏi lời nào liền thi triển ra hình dáng trường đao hỏa sắc khổng lồ, mà đó chỉ là linh khí hóa hình bình thường.

Hắn vung đao chém vào màn lá chắn mà Từ gia chủ cùng phu nhân bày ra, một đao đỏ thẳm đó phá nát màn chắn. Ai nấy trong đại lễ lộ ra vẻ kinh ngạc, trong số đó thì người phàm liền đổ gục ngay tức khắc. Chỉ có vài người thể chất đặc biệt có thể chống lại trong vài tích tắc.

"Mau mau sơ tán mọi người đi trưởng lão!! Mong các vị khách quan thứ lỗi cho sự tắc trách cho sự cố ngày hôm nay của Từ gia" Tư Hạ nói.

Một cụ già chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng đáp:" Vị tiểu thư này đừng lo lắng nữa, chuyện này cứ để mấy lão già bọn ta lo"

Vừa dứt lời, mấy vị trưởng lão của các gia tộc cùng cụ già ấy bay lên giữa không trung. Họ cùng trao đổi với kẻ lạ mặt kia, qua lại một hồi tất cả đều động thủ.

Một vị trùm nón che mặt trên tay cầm thanh kiếm màu lục xuất ra, biến ra thêm ngàn vạn cây kiếm bay xung quanh. Hắn chĩa mũi kiếm về hướng kẻ kia thì chúng liền cuộn thành hình rồng cứ thế lao đến.

Tên kia vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc, nhưng không chút do dự quay thanh đao trong tay vài lần rồi chém nát thứ kiếm pháp ấy. Vị trùm nón ấy một người một kiếm phóng thẳng đến kẻ đó, chém ra một kiếm kinh thiên. Chỉ tiếc với tu vi Hóa Thần cảnh thì không làm gì được nên liền dịch chuyển ra phía sau.

"Lũ muỗi đáng ghét này, có nhất thiết phải chen chân vào chuyện của ta hay không?" ??? nói.

"Ngươi là ai, đến từ phương nào. Sao dám cả gan xông thẳng vào đại lễ của Từ gia!?" Vị đeo nón nói.

"Dù gì cũng là một lũ ô hợp nên ta sẽ xưng tên cho các người biết mà còn khiếp sợ! Trước giờ ta chỉ có đúng cái tên Phu Xước Ngã!!". Hắn gầm thật to cái tên của mình.

"Là Ngã đại trưởng lão của Bạch Sắc Viện đúng chứ?" Cụ già nói.

"Ngươi hay lắm Xước Ngã, dám tới đây làm càn ở chốn đông người. Liệu không sợ rằng cả cái viện cùng tên chủ nhân của ngươi tiêu tùng hay sao?"

"Hừ, ta đến đây để bắt thành viên của viện quay trở về chịu phạt. Thật sự là không muốn gây chiến với các ngươi, tránh lãng phí thời gian quý báu của ta" Xước Ngã nói.

"Dù cho có là thế thì ngươi nghĩ rời đi dễ dàng vậy sao" Cụ già nói .

Vị tu sĩ già nói tiếp: " Ta Liêu Cơ Nguyên cùng mấy vị gia chủ, phó gia chủ cùng trưởng lão các tộc sẽ không để ngươi thích làm gì thì làm ở Từ gia này đâu."

Dứt lời, Cơ Nguyên thi triển tầng tầng lớp lớp công pháp. Từ dưới đất trồi lên rễ cây khổng lồ, vừa sắc vừa nhanh. Nó cao gần nghìn thước, xọc thẳng tới tên kia.

Hắn cũng không để yên, cầm thanh đại đao lên tính vung đến thì bất ngờ tay hắn cứng đờ lại không thể tiếp tục vung xuống, nhìn qua liền thấy phó gia chủ Xích gia Xích Liên Tú. Mấy thân cây ngay lập tức đâm vào hai tay của Xước Ngã, rồi tan biến đi.

"Đây là thuật pháp gì? Tay ta không cử động được!" Vẻ mặt Xước Ngã nhăn lại, hiện lên sự tức giận. Sau đó hàng ngàn rễ cây đâm xuyên bụng và chân trái.

"Để xem ngươi trúng thuật [Độc Xích Hoa] của lão nương thì bao giờ tay ngươi có thể cử động lại đây"

Bà ta lùi ra sau, thi triển thuật pháp kì lạ. Trong không khí bắt đầu xuất hiện làn sương dày đặc màu tím hồng. Cuốn Xước Ngã vào trong che mờ hoàn toàn tầm nhìn của gã.

"Liên Tú ngươi nghĩ chỉ với chút khí độc cỏn con này thì làm gì được y?"

"Đừng vội, xem ta thể hiện chút nào".

Bà ta sử dụng phát tán linh lực lên đầu ngón tay, cứ thế viết ra dòng chữ cổ. Màn sương tím ngày càng dày đặc hơn nên tên kia vì bị kẹt phía trong tê liệt toàn thân không di chuyển được.

Dòng chữ cổ phát sáng ánh xanh lam, phong vân kéo đến, trời đen mịt mù. Đổ xuống cơn mưa nặng hạt, gió bão từ Đông sang Tây ập đến tạo nên khung cảnh ngày cuối cùng. Tầng mây đen trên không mở ra một cái lỗ lớn giữa trời.

"Nào mau góp sức giúp ta thi triển đại thuật pháp này!!" Liên Tú hét lên.

Từng người một bất kể ai có linh lực đều hướng thẳng lên trời, truyền về cho đại thuật pháp để hình thành. Sương tím mờ đi lộ ra Xước Ngã bất động giữa không trung, chân tay tê liệt cử động không được dù chỉ một chút.

Xứng danh Phản hư cảnh nhưng bị vây khốn bởi hàng chục Hóa Thần tu sĩ khiến hắn cảm thấy nhục nhã không thôi.

Liên Tú chỉ tay lên, đọc hai ba câu gì đó liền tập hợp tầng tầng lớp lớp linh lực vừa nãy mà sinh ra đại lôi kiếp phóng từ trên trời xuống chỗ Xước Ngã.

Hắn kinh hoảng cố gắng hết sức để bảo vệ mình khỏi lôi kiếp bằng cách bao bọc bản thân lại thành hình cầu kèm linh lực. Khi nó đánh xuống lực lượng khủng khiếp lan rộng khắp xung quanh, nhiều cường giả Hóa Thần đứng gần thì đều bị trọng thương nghiêm trọng ngoại trừ Liên Tú.

Sau lớp khói đen dày, Xước Ngã lộ ra thân thể một nửa màu đen và bên đó đã bị phế đi. Hắn khó khăn lắm mới chống đỡ nổi chiêu thức đó. Vì thấy cơ thể thành ra như vậy, hắn liền không tiếc mạng mình mà lao thẳng về phía Liên Tú chém một đao.

Bà ta mất cảnh giác thì bị chặt đứt cánh tay trái, ả kêu lên đau đớn rồi đáp xuống đất để trị thương.

'Lão tổ người mau ra giải quyết tên quái vật này đi' Tư Hạ thầm nói

Không thấy tiếng đáp lại nên nàng cùng mấy vị Hóa Thần cảnh quyết định cầm chân hắn cho tới khi lão tổ Từ gia tỉnh dậy.

Bạn đang đọc Ta là khai sơn lão tổ sáng tác bởi NoQa123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NoQa123
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.