Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì đây là trách nhiệm của tớ

Tiểu thuyết gốc · 1389 chữ

Bị một thanh katana chỉa thẳng vào mặt, Hito cũng không khỏi biến sắc, cậu lắp bắp nói:

“Nhưng… nhưng mà con Koratta của mình đã bị đàn Spear bắt mất rồi.”

Thấy Scarlet đang ôm một con pokemon, Võ Sĩ lại quay sang nhìn cô ấy.

“Còn cậu?”

“Mình không phải,” Scarlet không chớp mắt nói, cô ta lại chỉ về phía Hito “Con Karakara này là của cậu ta.”

Bị một cái liếc xéo từ Võ Sĩ, Hito vội biện minh:

“Nhưng nó không nghe theo lời của mình.”

“Thật vô dụng,” Võ Sĩ lộ ra vẻ mặt thất vọng, cậu ta tra lưỡi kiếm vào vỏ và đặt nó trở về vị trí cũ, “Cậu biết không, những người từng đi ngang qua khu rừng này trước cậu đều là những nhà huấn luyện tài giỏi, ngay cả tớ cũng không thế đấu lại họ.”

“Vì vậy cậu mới quyết định thách đấu với Hito?” Scarlet ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, họ đều đáng để tớ học tập, từ đó tớ đã hạ quyết tâm sẽ phải thắng khi gặp bạn đồng hành của họ.” Cậu ta lộ ra vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói, nhưng khi nhìn sang Hito vẻ mặt cậu ta lại thay đổi một trăm tám mươi độ, tràn đầy khinh bỉ tiếp lời, “So với họ, cậu còn kém xa lắm.”

“Hừm, ngay cả pokemon của mình cũng không bảo vệ được, cậu không xứng làm một nhà huấn luyện pokemon.”

“Mình sẽ tự đi cứu Koratta.”

Lòng tự trọng bị đả kích mạnh mẽ, Hito không khỏi cắn răng quả quyết nói.

Sau đó, cậu lao ngay ra khỏi nhà với quyết tâm phải cứu Koratta về cho bằng được mặc dù có nguy hiểm đến thế nào đi chăng nữa.

Kara~

Từ nảy đến giờ mặc dù Karakara đã ngừng khóc lóc nhưng nó vẫn còn run rẩy rất lợi hại, nó cuộn tròn lại nằm trong lòng của Scarlet nhìn theo bóng lưng đang rời khỏi của Hito.

Và rồi nó như đã đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, nó tung người thoát khỏi vòng tay của Scarlet, vội vàng chạy theo sau Hito.

Tổ của loài ong Spear ở trên một cây cổ thụ rất to, đứng ở khoảng cách xa rất khó để phát hiện nhưng chỉ cần tiến lại đủ gần liền sẽ thấy trên mỗi cành cây đều treo lủng lẳng rất nhiều cái kén của loài ong này.

Số lượng sâu ong ở gần đó càng không thể nào đếm xuể.

Cũng vì vậy mà khu vực này trở nên nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần không may mà gây ra một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm bầy ong này thức giấc.

Một khi phải đối mặt với hàng trăm hàng ngàn con ong truy đuổi thì cho dù là bất kỳ ai cũng không khỏi sợ hãi thất sắc, thậm chí chỉ cần bị phát hiện thôi cũng đã rất khó để sống sót.

Hito đương nhiên biết điều đó, cậu chậm rãi tiến về phía trước, lợi dụng cánh rừng rậm rạp, những gốc cây mọc không có quy luật che khuất tầm nhìn của bọn ong để không ngừng tới gần cái cây kia.

Khi mà toàn bộ cây cổ thụ đã nằm trong tầm mắt của cậu, con ngươi của Hito không khỏi co rút lại.

Cậu nhìn thấy phía trước, cách gốc cây cũng không xa, một con Koratta nhỏ bé đang phát ra những tiếng kêu đầy sợ hãi.

Phía trên đầu của nó là ba con ong Spear đang bay vờn quanh, chúng nó như đang chơi đùa với con vật nhỏ bé phía bên dưới.

Ba con ong lần lượt thay nhau dùng mũi kim sắc nhọn ở phần đuôi của nó lao xuống tấn công, không nhanh không chậm, đủ để Koratta ở trạng thái bình thường có thể né tránh nhưng có lẽ vì nó đã bị đùa giỡn như vậy rất lâu rồi nên ngay cả chút sức lực di chuyển cũng còn không có nữa huống hồ chi là phải tránh đi những đòn tấn công đó.

Nhìn thấy con Koratta của mình liên tục bị đánh trúng, Hito không khỏi trở nên đỏ cả mắt, khoảng cách giữa cậu và nó vẫn là quá xa để có thể thu hồi trở về quả cầu, trong khi đó cậu chỉ có thể trừng trừng nhìn về phía trước mà không làm được gì cho nó cả.

Kara~

Đúng lúc này, Hito bỗng nghe thấy được tiếng kêu khẽ từ con Karakara của cậu.

Cậu quay ngoắt người nhìn lại thì thấy con Karakara không biết từ lúc nào nó đã đứng ở đó rồi.

“Kara?” Trong mắt cậu bỗng lóe lên một tia sáng nhưng rồi chợt vụt tắt, cậu không khỏi bật khóc, rồi nghẹn ngào tự nói với mình, “Không được, không thể, cậu ta không có khả năng chiến thắng được bọn nó.”

“Là do tớ yếu đuối, tớ hèn nhát không bảo vệ được các cậu.” Cậu gào thét trong lòng.

Lúc này, tâm của Hito thật sự hoảng rồi, đúng vậy, là do cậu yếu đuối không thể bảo vệ được pokemon của mình, cậu càng không xứng đáng làm một nhà huấn luyện.

Thì ra bấy lâu nay, cậu chỉ đang dùng cái lý do không thể thắng ấy để che dấu đi sự yếu đuối bên trong cậu.

Cậu lại nhớ đến lời của bác tiến sĩ, đối mặt với khó khăn sẽ làm con người ta trở nên kiên cường hơn, đúng vậy, là đối mặt mà không phải là tránh né, thứ mà cậu đã làm suốt bấy lâu nay.

Cậu cũng không phải là Hito của thế giới hiện đại, Hito biết tất cả mọi thứ về thế giới này, mà cậu chỉ là Hito, một cậu bé bình thường sinh ra và lớn lên ở cái thế giới này, yếu đuối và không có gì cả.

Cậu không phải là nhân vật chính của cái thế giới này, nếu có, cậu cũng chỉ là nhân vật chính của chính cuộc đời cậu mà thôi.

Do đó, tất cả mọi thứ đều phải do cậu tự giành lấy thì mới có được.

Hito đã làm ra quyết định cho mình, cậu gạt đi nước mắt và nói khẽ với Karakara:

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, mình không thể cứ mãi yếu đuối như vậy được, đúng không?” Rồi cậu nói tiếp với vẻ mặt đầy kiên định, “Giờ cậu hãy trở lại quả cầu pokemon đi, vì đây là trách nhiệm của tớ.”

Sau khi thu Karakara trở về quả cầu, Hito liền quay người lại lao nhanh về phía bầy ong Spear, một hành động mà cậu đã từng cho là rất ngu ngốc nhưng lúc này cậu muốn mình chính là một kẻ ngu ngốc, mà không phải tiếp tục sống nhút nhát, hèn mọn nữa.

P/s: Mình thấy có nhiều bạn dường như không thích Karakara lắm thì phải, nó không phải một pokemon mạnh mẽ, cũng không có khả năng tiến hóa mega nhưng mình vẫn quyết định chọn nó cũng chỉ bởi vì nó yếu đuối, nó sợ hãi, nó nhút nhát như vậy.

Và quan trọng là nó rất giống tính cách của main.

Theo truyền thuyết, hộp sọ nó đeo trên mặt chính là lấy từ mẹ của nó. Đó là một loại tưởng niệm người quá cố, nhưng theo mình thì đó cũng là một loại yếu đuối, nó dùng thứ ấy để che đi sự yếu đuối của bản thân cũng như cầu mong được sự che chở.

Nó cũng rất thích khóc, nhưng tiếng khóc ấy sẽ chỉ mang lại cho nó sự chú ý của loài thiên địch, Varuzina.

Điều nó cần làm là phải trở nên kiên cường và mạnh mẽ hơn thì mới có thể tiến hóa thành loài Garagara.

Mình mong muốn trong suốt chuyến hành trình thì nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn để tiến hóa thành Garagara và main cũng vậy.

Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Mình chỉ viết tản văn thôi mà được rất nhiều bạn ủng hộ nên mình rất vui.

Bạn đang đọc Ta Là Nhà Huấn Luyện Pokemon Toàn Năng sáng tác bởi catim520tg
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi catim520tg
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.