Đột phá, di biến.
Màn đêm buông xuống, trong một căn phòng tỉnh mịch, Lăng Vân đang ngồi xếp bắng, khuôn mặt có chút tái nhợt hẳn là bị thương còn chưa lành
Hô
Thở ra một hơi, Lăng Vân vận chuyển âm dương quyết đến cực hạn, trong đêm tối sau lưng Lăng Vân xuất hiện hai hư ảnh
Liên tục chống lại khí thế của một tên vũ hồn, bay giờ hắn thân thể đều muốn rã rời hồn lực bị rút cạn kiện, nghĩ nghĩ khóe miệng nhếch lên khóe miệng cười giểu cợt hắn tức giận hắn buồn, hắn giận vì hắn hèn nhát, vì một tên vũ hoàng liền ngay cả đối mặt đều không dám, vì một tên như thế cũng có thể khiến hắn khum rúm chịu thua. Buồn cười trước đây hắn tự cho mình là một tên không sợ trời không sợ đất, hắn cuồng ngạo chỉ để thõa mãn chính mình, nhưng đáng buồn là lúc ấy đứng trước tử vong hắn lại sợ, hắn sợ chết.
Ha ha ha
Hắn cười nhẹ, nụ cười giễu cợt, hắn cười nhạo chính mình.
Chết, chẳng phải hắn từng chết một lần rồi sao? vì hắn từng chết nên hắn mới sợ, vì khi chết hắn mới hiểu được. Hắn không thể chết vì hắn còn việc chưa làm xong, nghĩ tới đây đôi mắt bắt đầu đỏ thẩm, khuôn mặt gân xanh đều nổi lên một cách rợn người, cả căn phòng trong nháy mắt tràn ngập sát khí vô tận nó lạnh lẽo đến cực điểm, sau một khắc Lâm Vân đột nhiên xuất hiện biến hóa.
Đôi mắt u lãnh mái tóc đen nhánh bay phất phơ
Một luồng khí chất xa lạ bao trùm Lăng Vân .
LĂNG LỆ!!
CAO NGẠO!!
LÃNH DIỄM!!
TÀ MỊ!!
BÁ ĐẠO như một vị MA THƯỢNG giáng lâm.
Chỉ là trong giây lát liền biến mất bởi vì nàng, nghĩ tới nàng ánh mắt của hắn liền trở nên nhu hòa có chút mơ mộng nhớ mong, việc mà hắn tiếc núi nhất là chinh nàng
Kiếp trước hắn một đường theo đuổi võ đạo vì thế hắn rất lạnh nhạt với nàng, nhưng cuối cùng người đứng bên hắn lại là nàng , nàng nguyện chết vì hắn, không một oán than, mà câu cuối cùng của nàng lại là "đời này được chết chung một chỗ với ngươi ta liền hạnh phúc, nếu có kiếp sau ta lại có làm lại từ đầu sao?" Lúc ấy hắn chưa kịp trả lời liền bị đưa đi luân hồi. Vì thế kiếp này hằn cần thực lực để nắm bắt vẫn mệnh của chính mình, hắn mới có thể bảo vệ nàng, bù đắp cho nàng nếu gặp lại
Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời tĩnh mịch kia khóe mắt hắn có chút ướt át lại lóe lên một tia kiên định
Thu thập tâm tình, Lăng Vân lại một tập trung tu luyện
Âm dương quyết vận chuyển đến cực hạn, trong thiên địa linh khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào đan điền, giớ phút này lấy mắt thường cũng có thể thấy lực lượng không ngừng tăng nhanh, nếu ai chứng kiến một màn này cũng phải trợn mắt há mồm thầm hô biến thái, thiên tài so với tên này cái gì đều không bằng nha.
Vài canh giờ sau, thiên địa linh khí không ngừng rót vào cơ thể, hóa thành hồn lực, tẩy rửa kinh mạch, gân cốt,
Khuôn mặt bình tĩnh, hô hấp đều đặn, tâm thần khẻ động, Lâm Vân không ngừng dẫn dắt hồn lực đột phá cảnh giới.
Ầm
Thất bại
Sắt mặt Lâm Vân khẻ biến, hắn không ngờ kinh mạch hắn hắn dày và rộng hơn kiếp trước nhiều như vậy nhưng đây cũng là điều đáng mừng, nuốt xuống một ngụm màu.
Tiếp tục
Nửa canh giờ sau.
Thiên địa linh khí hóa thành cơn lốc nhỏ xoáy xung quanh Lâm Vân từng nguồn rót vào đan điền, kinh mạch hội tụ lực lượng so vời trước manh hơn gấp đôi
Phá
Phanh
Một tiếng trần đục vang lên, hắn bước vào Vũ sĩ
Hô
Lâm Vân thở phào một hơi, dò xét lại đan điền, đôi mắt trợn tròn chút nữa đều rới ra, mồm đều có há to trong lòng nhấc lên từng đợt kinh đào hải lãng nhìn cái kia đan điền có chút lớn a, không phải lớn bình thường mà lớn gấp 5,6 lần đan điền lúc trước của hắn mà điền của hắn đều phải to gấp đôi người thường, hẳn là vì hắn song tu công pháp a, tu một bộ đan điền đều lớn gấp hai ba lần nhưng hắn là tu song hồn trên một thân thể nên tất cả đều dồn về một đan điền, thầm nghĩ cuốn sách kia đúng là không thể dùng từ để hình dung sự biến thái liền trang đầu tiên công pháp đều biền thái như thế, còn nữa nha người thường thức tỉnh vũ hồn liền bước vào nhất trọng Vũ đồ có chút thiên tài thức tỉnh phẩm chất cao liền trở thành nhị hoặc tam trọng Vũ đồ, kiếp trước thức tỉnh vũ hồn thập phẩm liền trở thành vũ đồ tứ trọng,
Nhưng hắn thức tỉnh liền là cửu trọng, điều này có nghĩa là gì chứ, liền là thập phẩm cũng chẳng là cái gì đối với hắn. Không biết cuốn sách này lai lịch như thế nào a.
Hô
Thở ra một hơi hắn chậm rãi đứng lên khóe miệng có chút mỉm cười hài lòng.
Nhưng đột nhiên trong mắt một tia linh quang lóe lên, hắn vừa nghĩ đến một việc kinh hãi mà hắn không hề nghĩ đến, cành là không thể, hắn cũng không chắc lắm bởi nó không nó quá không thể tưởng. Nhưng nghĩ đến những những thứ liên quan đến nó hắn lại có chút nghi hoặc.
Đột nhiên sau lưng hắn xuất hiện dị động cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Đăng bởi | monekydlll |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 42 |