Chung Tiểu Uyển
Chương 5: Chung Tiểu Uyển
Mạc Trần đứng trước đại môn tông môn, lẳng lặng chờ đợi thời khắc đã định tới.
Nhân vật chính trong kịch bản rốt cục cũng sắp lên sàn rồi.
Tông môn vẫn giống ngày thường, người đến người đi đông đúc.
Mà trong lòng mỗi người, họ chính là nhân vật chính trong cuộc đời mình.
Ai cũng nghĩ mỗi bước họ đi đều là do họ tự quyết định.
Thế nhưng họ không biết, hết thảy nhân sinh kỳ thật chính là kịch bản được viết bởi một người khác.
Giống như hắn vậy, luôn nghĩ vậy mệnh nằm trong tay hắn.
Luôn miệng kêu gào cái gì mà mệnh do ta quyết, không do trời định.
Hiện tại Mạc Trần mới biết mấy cái trong tiểu thuyết chỉ là gạt người mà thôi.
Mọi thứ đã sớm có an bài.
Tựa như mua xổ số vậy.
Có người mua hai lần đã trúng.
Có người mua cả một đời cũng không trúng.
Mà hắn hiện tại chính là người mau xổ số cả đời, mãi cho tới chết cũng chẳng trúng đây này.
"Xin hỏi, núi Hướng Dương phong đi thế nào?"
Âm thanh nhẹ nhàng nhu nhu của một cái nữ hài vang lên bên tai Mạc Trần.
Mạc Trần giật mình, quay đầu lại nhìn sang, chỉ trong chớp mắt, hô hấp không khỏi đình trệ.
Nữ hài này thật đẹp
Nhất là cặp mắt thanh tịnh, tinh khiết đến không có tạp chất kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn óng ánh trắng nõn trên kết hợp với nụ cười dịu dàng e lệ.
Mạc Trần không khỏi hít một hơi thật sâu.
Cô gái như vậy vừa nhìn liền biết là dạng tinh khiết như mây trắng, ôn nhu như xuân thủy.
Nàng hẳn phải được trân quý, được che chở, nâng trong lòng bàn tay, được đối xử bằng cách ôn nhu, dịu dàng nhất.
Thấy vẻ mặt Mạc Trần si mê, nữ hài nhi đỏ mặt, lại hỏi:
"Xin hỏi, sư huynh, núi Hướng Dương đi thế nào?"
Mạc Trần lấy lại tinh thần, nở ra mỉm cười ấm áp.
"Núi Hướng Dương. . ."
Cạch!
Tiếng chuông hùng hậu giống như cảnh tỉnh hắn.
Cuốn sách to tỏa ra kim quang lập lòe chướng mắt, trên đó là mấy chữ thèm muốn sắc đẹp của nàng, khinh bạc mà đùa giỡn.
Mạc Trần đau đầu.
"Mẹ kiếp, quên đi, ta CMN là vai phụ a!"
Cô gái như vậy chỉ có nhân vật chính mới xứng.
Chung Tiểu Uyển a!
Sau đó không lâu, tựa như kịch bản đã viết, sẽ nằm trong vòng tay của Lâm Tấn.
Lọt vào kịch bản sâu như biển, từ này Mạc Trần là người qua đường.
Làm vai phụ phải có giác ngộ của vai phụ.
Hiện tại nữ chính đã ra sân, hắn cũng phải tranh thủ thời gian đóng kịch.
Nhanh chóng điều khiển trạng thái, phải tỏ ra khuôn mặt thèm muốn.
Trước mặt cô gái thế này, nam nhân mà không thèm muốn là không bình thường.
Mấu chốt là khinh bạc đùa giỡn kiểu gì đây?
Mạc Trần quan sát trên dưới một chút, khuôn mặt không cần phải nói, đôi mắt sáng như sau, dáng người tinh tế xinh xắn, bộ ngực no tròn, eo nhỏ nhắn uyển chuyển.
Nên hạ thủ từ chỗ nào?
Được rồi, chọn đại đi.
"Hắc hắc hắc! Tiểu sư muội. . . Ta dẫn ngươi đi nha!"
Mạc Trần nhếch môi gượng cười ba tiếng, bước một bước về phía Chung Tiểu Uyển.
Tay phải giơ lên, phối hợp với đôi mắt si mê chậm rãi vương về phía gương mặt xinh đẹp kia.
Thật xin lỗi, dù sao ngươi cũng không ăn thiệt thòi gì lớn.
Thế nhưng nếu ta không làm thì sẽ hôi phi yên diệt đó!
Hắn không muốn bị đánh đâu, hơn nữa xem ra trừng phạt cũng không nhẹ.
Thiệt thòi lớn a!
"Dừng tay!"
Một tiếng kêu quang minh lẫm liệt như bình địa kinh lôi bỗng nhiên vang lên.
Mạc Trần không khỏi ngẩn ngơ, bàn tay vừa vươn ra cũng ngừng lại.
Ta CMN còn chưa làm gì đâu!
Khinh bạc đâu?
Đùa giỡn đâu?
Lão đầu tử đứng canh giữ bên cạnh Thiên Mệnh Luân Bàn, nhẹ nhàng vuốt vuốt râu dài, đắc ý cười một tiếng.
"Nữ nhân của đại lão* há có thể để ngươi tùy ý khinh bạc?"
*Nhân vật chính
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |