Sỉ Nhục
Chương 7: Sỉ Nhục
Mạc Trần nhướng mày, lớn tiếng hô lời kịch của mình:
"Hảo tiểu tử, chỉ là Luyện Khí tầng một cũng dám khiêu chiến tầng tám là ta. Để ta xem một chút, rốt cuộc ngươi có chỗ phi phàm gì."
Dứt lời, miệng hô lên, đánh tới hướng Lâm Tấn.
"Này ~ nha!"
"Ba!"
Một chưởng mang theo kình phong đập trên người Lâm Tấn.
Mạc Trần cấp tốc nhảy vọt nhảy một cái trở về, thu thế, hấp khí, hơi thở nặng, đứng chắp tay, ngửa mặt lên trời cười to.
"Ha ha ha, ngươi biết sự lợi hại của ta chưa!"
Một chưởng nhìn như khí thế mười phần, kỳ thật sắp đến nơi Mạc Trần đã lại thu chín phần lực, chỉ có một phần kình đập lên người Lâm Tấn.
Diễn kịch nha, đạt tới hiệu quả ;à tốt, cần gì phải chém chém giết giết?
Làm người phải chừa một đường lui, ngày sau dễ nói chuyện.
Lâm Tấn đứng tại chỗ, một mặt kinh ngạc.
Hắn cùng đối phương chênh lệch bao nhiêu, chính hắn hết sức rõ ràng.
Nhưng đối phương nhìn như một chưởng mạnh mà đánh vào người hắn lại nhẹ nhàng không có lực đạo.
Đây là ý gì?
Các đệ tử bên cạnh cũng tràn đầy nghi hoặc.
Mạc Trần lần này, thế nào nhìn đều lộ ra mười phần trang bức.
Bỗng dưng, có người nháy mắt hô.
"Mạc sư huynh, đây là đang trêu cợt Lâm Tấn !"
Lời này vừa nói ra, lập tức mọi người liền hiểu.
"Ta nóimà, hóa ra là Mạc sư huynh thấy tu vi tên kia quá thấp, không có ý xuất thủ thật, tùy tiện đánh một cái, đùa cho vui."
"Chỉ với chút tu vi của Lâm Tấn, muốn bồi Mạc sư huynh chơi đùa vẫn chưa không đủ."
"Một chưởng vừa rồi của Mạc sư huynh mà dùng đủ lực, tiểu tử kia chẳng phải trọng thương à?"
Mạc Trần mắng thầm:
"Nhìn thấu không nói ra, tất cả mọi người tự hiểu được rồi. Đám người qua đường giáp ất bính đinh nói thẳng như vậy, ta còn diễn thế nào?"
Chỉ là đám người này không làm như Mạc Trần mong muốn, thấy Mạc Trần trêu đùa Lâm Tấn, càng lớn tiếng cười đùa.
Sắc mặt Lâm Tấn dần dần nổi lên sắc hồng, ánh mắt cũng dần dần lăng lệ.
"Nguyên lai, Mạc sư huynh đang nhục nhã ta trước mặt mọi người."
Khóe miệng Mạc Trần không tự giác co rút.
Đại lão, ta không có ý này a.
Sau ngày hôm nay, ngươi muốn bật hack bước lên con đường nhân sinh cao vời vợi rồi. Đây cũng là vì sau này có gặp lại hai chúng ta cũng xấu hổ mà?
Mặt Mạc Trần vẫn cười lạnh như cũ, Mạc Trần nói:
"Chỉ với chút tu vi kém cỏi của ngươi còn chưa có tư cách thành đối thủ của ta. Trở về trong bụng mẹ ngươi tu luyện thêm tám năm mười năm nữa đi."
Lời này vừa nói ra, các đệ tử đứng xem náo nhiệt chung quanh lập tức cười to.
Chung Tiểu Uyển đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn về phía Mạc Trần.
Biểu hiện của vị sư huynh, tựa hồ, có chút kỳ quái nha. . .
Nhưng mà Mạc Trần căn bản không có nhìn về phía nàng.
Nữ nhân của đại lão, ít nhìn vẫn tốt hơn.
Lâm Tấn nắm đấm tay thật chặt.
"Vẻn vẹn chỉ vì tu vi ta không bằng ngươi nên phải chịu sự nhục nhã, vô sỉ bẩn thỉu từ người?
"Ngươi thì tính là thứ gì?"
Lâm Tấn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, vội xông tới trước, một quyền đánh ngực Mạc Trần.
Mạc Trần giật nảy mình, đây là đại lão trực tiếp bật hack.
Chính mắt nhìn mới hiểu được, đại lão chỉ là nhất thời nổi giận, thực lực vẫn còn yếu.
"Ba!"
Mạc Trần đạp một cước trên người Lâm Tấn, Lâm Tấn ngửa mặt bay ngược trở về, nặng nề ngã xuống đất.
Dù sao chênh lệch giữa Luyện Khí tầng một và tầng tám vẫn còn quá lớn.
Các đệ tử tông môn bên cạnh cũng không ngừng lắc đầu.
"Luyện Khí tầng một dám khiếu chiến Luyện Khí tầng tám. Rõ ràng là muốn chết."
"Phế vật ngu ngốc, không tự biết cân lượng của mình."
"Hơn phân nửa là thấy nhân dung mạo nữ hài tử xinh đẹp, nổi lên tâm tư gì đó."
"Dừng a! Nữ hài tử như vậy, chẳng lẽ lại coi trọng một cái phế vật như hắn? Nhân tài Mạc sư huynh, mạnh hơn phế vật kia vạn lần?"
Mạc Trần cuồng vọng cười to.
"Thế nào rồi? Không phải ngươi rất lợi hại sao? Chỉ có chút xíu này cũng không chịu nổi?"
Đăng bởi | Buu.Buu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |