Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phượng Tử Linh

Tiểu thuyết gốc · 1931 chữ

Chương 408: Phượng Tử Linh

Trước sân đình viện dành cho khách quý, Vũ Lôi Phong và Lê Tiểu Nguyệt đang tập luyện một số bài tập thể lực, Tiểu Nguyệt từ nửa tháng trước bắt đầu luyện nội công, học Mạ, đeo tạ luyện thể nên hiện tại sức lực của nàng so với người đồng lứa chỉ hơn chứ không kém.

- Sư Phụ, các sư mẫu ngày xưa cũng được người rèn luyện giống hệt vậy sao?

- Ừ, đợi vài tuần nữa khi kiến thức võ thuật của con đã đầy đủ, Sư Phụ sẽ tìm cho con một kiện Nguyên Linh Khí phù hợp.

- Sư Phụ! Người không phải đang rèn luyện thêm một vợ đó chứ? Mà thôi không sao. Sư phụ cũng khá đẹp trai, gia nhập hậu cung của người cũng không tồi.

Vũ Lôi Phong ho sặc sụa, hắn cách không đánh ra một chưởng cốc thẳng vào đầu Lê Tiểu Nguyệt.

- Tiểu nha đầu, còn nhỏ thì lo mà chuyên tâm luyện tập, cứ đi hóng hớt mấy chuyện tình yêu tình báo sớm, giờ cứ như bị ngáo vậy.

Lê Tiểu Nguyệt ôm đầu cười lớn, nàng thường xuyên chọc tức sư phụ đến mức nghiện cảm giác này rồi.

- Người chỉ lớn hơn con có ba tuổi chứ mấy? Con cũng đã 18 rồi nha.

Vũ Lôi Phong liên tục tung chưởng, Lê Tiểu Nguyệt uyển chuyển né tránh, hai người lại chuyển sang huấn luyện đối kháng, đánh nhau quên trời quên đất.

Phượng Tử Linh lăng không đứng từ xa quan sát hết thảy, nàng chăm chú đánh giá:

- Gương mặt không tệ, vóc người cũng hợp với Yên Đan, có điều… hắn đang huấn luyện đệ tử tu luyện thật sao?

Nhìn một sư một đồ nhảy nhót cào cấu loạn xạ dưới sân cỏ, động tác tuy rất bất phàm nhưng thể thuật thì làm sao mà so sánh được với Vũ Kỹ và Linh Kỹ chứ? Vậy nên Phượng Tử Linh cũng chỉ nghĩ là hai người này đang đùa giỡn.

Vũ Lôi Phong đang hung hăng giáo huấn Lê Tiểu Nguyệt, chợt ánh mắt hắn khẽ đổi, xoay người tò mò nhìn lên vùng trời phía xa.

- Ta bị phát hiện sao? Thần thức của hắn so với Hư Hồn Cảnh bình thường còn mạnh hơn a!

Phượng Tử Linh cảm thấy mình bị nhìn thấy thì không ẩn nấp khí tức nữa, nàng từ từ hạ xuống sân rộng.

- Bái kiến tiền bối!

Vũ Lôi Phong khẽ chắp tay thi lễ, Lê Tiểu Nguyệt cũng vội vàng cúi chào theo.

- Xin hỏi, người là?

Vũ Lôi Phong nghi hoặc hỏi một câu, người này âm thầm quan sát mình, chắc chắn là người Phượng Linh Thần, hơn nữa với cách ăn mặc và thần thái này thì có thể khẳng định địa vị không tầm thường.

Nhìn qua dung mạo, đây là một vị tuyệt sắc mỹ nữ, tóc đen dài búi thành cánh phượng, gương mặt diễm lệ giống Phượng Yên Đan đến tám phần, về phần thân thể thì nóng bỏng không khác gì Yên Đan.

Nàng khoác trên mình cẩm bào màu tím đậm, phong cách trang điểm cũng theo tông màu của y phục, khiến cho thần thái nàng có chút ma mị hấp dẫn.

- Ngươi là Vũ Lôi Phong đúng không?

Nữ tử này vừa đáp xuống liền hỏi thăm, Vũ Lôi Phong gật đầu:

- Chính là tại hạ, còn vị đây, nếu ta đoán không sai thì chắc hẳn là mẫu thân của Yên Đan thánh nữ.

- Đúng vậy, ta tên Phượng Tử Linh. Là mẫu thân của Đan Nhi.

- Bái kiến Tử Linh Phu Nhân!

Hai người liền thi lễ thật sâu, Phượng Tử Linh rất hài lòng, nàng đi vào trong đình viện nói:

- Vũ Lôi Phong, người vào trong này, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.

Vũ Lôi Phong biết tiết mục mẹ vợ tra khảo đã tới, hắn nói với Lê Tiểu Nguyệt:

- Tiểu Nguyệt, con tiếp tục luyện tập đi, vi sư vào trong một chút.

Lê Tiểu Nguyệt gật đầu, nàng ra dấu chiến thắng với Vũ Lôi Phong sau đó vui vẻ chạy ra ngoài sân. Cùng lúc bắt gặp Phượng Yên Đan đang từ xa đi tới.

Nhìn thấy mẫu thân và Vũ Lôi Phong cùng tiến vào trong đình viện, Phượng Yên Đan cũng không có ý muốn đi vào quấy rối mà đi đến chỗ Lê Tiểu Nguyệt đang luyện tập, cùng nàng trò chuyện.

Trong đình viện, Phượng Tử Linh nhìn chằm chằm Vũ Lôi Phong, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt sắc bén vô cùng:

- Nói cho ta nghe, vì sao ngươi lại muốn theo đuổi Yên Đan?

Vũ Lôi Phong nghe câu hỏi này thì mỉm cười, dường như đáp án cho câu hỏi này đã được hắn chuẩn bị khá kỹ lưỡng

- Phu nhân hỏi như vậy quả thật làm khó tiểu tử, bởi vì tình yêu chính là thứ không thể giải thích được.

Phượng Tử Linh hứng thú tiếp tục lặng im quan sát Vũ Lôi Phong, nghe hắn nói tiếp:

- Từ hai người xa lạ, đột nhiên chúng ta va vào nhau trong đại hội thập đại cường giả, rồi cùng nhau trò chuyện, chiến đấu lẫn nhau. Nếu phu nhân muốn tiểu tử giải thích, chắc tiểu tử chỉ có thể phó mặc cho chữ Duyên.

- Sinh linh trên thế gian bao la như biển lớn, mỗi người chỉ là một hạt cát trong đó, vậy mà chúng ta lại gặp được nhau giữa biển người lớn như thế?

- Gặp nhau là cái duyên, nếu cả hai đã có cảm giác với nhau, sao không cho nhau cơ hội?

- Ta muốn theo đuổi Yên Đan là muốn hiểu thêm về cô ấy, muốn cùng cô ấy trải qua nhiều thứ hơn trong cuộc sống này. Cùng nhau chu du khắp nơi, cùng chiến đấu, cùng tôi luyện, cùng nhau đi lên con đường đỉnh cao.

Phượng Tử Linh khẽ gật đầu, nàng hỏi:

- Ngươi thực sự không theo đuổi Yên Đan vì địa vị, gia thế và những lợi ích mà nàng mang lại sao? Ngươi không theo đuổi con bé vì nhan sắc và vóc dáng của nó thật sao? Chỉ một chữ Duyên mà khiến ngươi nguyện ý làm vậy, ta không tin.

Khẽ gãi đầu ngượng ngùng, Vũ Lôi Phong cười cười nói:

- Đương nhiên không phải do mỗi chữ Duyên rồi, Yên Đan thánh nữ rất xinh đẹp, chuyện này ai cũng biết. Là một nam nhân, ta rung động trước cái đẹp là chuyện rất bình thường.

Ánh mắt Phượng Tử Linh trở nên vô cùng sắc bén, một chút khí thế nhàn nhạt lan tỏa ra khắp đình viện. Cảm nhận được khí tức này, Phượng Yên Đan đang chơi đùa cùng Lê Tiểu Nguyệt ngoài sân cũng khẽ giật mình.

Mẫu thân nàng khi nói chuyện với ai rất ít khi thả ra khí tức, một khi người đã làm vậy, chắc chắn đang muốn người đối diện phải khuất phục.

Mắt phượng hiện lên vẻ lo lắng, Phượng Yên Đan vội vàng chạy tới cửa đình viện, áp tai vào nghe lén, Lê Tiểu Nguyệt cũng không vừa, trực tiếp lấy thêm một cái cốc áp vào cửa để nghe rõ hơn.

Trong phòng, Vũ Lôi Phong khẽ nhướng mày, nhưng hắn vẫn lặng im nhìn Phượng Tử Linh, một chút khí tức tên này cũng không thả ra, chỉ lặng lẽ chịu đựng.

- Vũ Lôi Phong! Ngươi đã có tận bốn vị kiều thê! Ai nấy đều xinh đẹp phi phàm, sắc nước hương trời, Yên Đan nhà ta là thánh nữ của cả Phượng Linh Thần, còn là đứa con mà chúng ta yêu quý nhất! Con bé không phải thứ mà ngươi dùng để làm phong phú thêm cho bộ sưu tập của mình.

- Nếu ngươi theo đuổi Yên Đan vì nhan sắc của nó, vậy bốn vị kiều thê của ngươi phải bỏ hết, thánh nữ của chúng ta không chấp nhận phải chia sẻ nam nhân của mình cho người khác!

Khí tức uy áp của Phượng Tử Linh đè ép tới, Vũ Lôi Phong vẫn lặng yên lúc này khẽ động ngón tay. Thần uy mỏng manh trỗi dậy đấu tranh với bà. Hắn nói:

- Các nàng hết lòng hy sinh vì ta, chờ đợi ta. Linh Nhi, Thiên Kim, Điệp Y, Tiểu Lệ đều vì ta mà không ngừng cố gắng. Vũ Lôi Phong ta không thể làm gì cho các nàng ngoài việc hết lòng quan tâm và che chở cho họ!

- Phu nhân, thứ lỗi! Tiểu tử nói thẳng, sẽ không có chuyện vì Yên Đan mà tiểu tử phụ lòng các nàng. Mỗi người bọn họ đều rất quan trọng, vô cùng quan trọng đối với tiểu tử. Cho dù có phải trả giá bằng sinh mạng, ta cũng không muốn để các nàng phải đau buồn.

- Yên Đan cũng vậy, ta đã quyết định theo đuổi nàng, thì về sau, Yên Đan sẽ không bao giờ phải chịu bất kì ủy khuất nào. Mỗi người các nàng đối với ta đều bình đẳng, không phân biệt ai với ai.

Phượng Tử Linh đứng dậy, uy áp đã tăng tới Hư Hồn Cảnh, nàng quyết liệt không thua kém, bắt bẻ:

- Cứ có thêm một nữ nhân, tình cảm của ngươi sẽ phải chia nhỏ ra một chút. Nếu ngươi cứ coi trọng chữ Duyên, rồi thấy ai đẹp lại muốn thu họ về làm vợ, vậy chẳng phải hàng trăm năm sau, nữ nhân trong nhà ngươi đã lên tới con số hàng chục, thậm chí hàng trăm! Vậy khi đó Yên Đan nhà ta phải tính sao?

- Phải chịu chung nam nhân với hàng trăm người khác, danh dự của Phượng Linh Thần sẽ để vào đâu? Danh dự của Yên Đan sẽ ném đến góc nào?

Nghe mẫu thân mình chất vấn, Phượng Yên Đan ngoài cửa nghe lén cũng thoáng rơi vào trầm mặc, nàng đương nhiên đã từng nghĩ qua chuyện như vậy, cũng đã mất ăn mất ngủ nhiều ngày với việc đó.

- Sao hả? Không còn gì có thể phản bác sao?

Áo tím tung bay, Phượng Tử Linh uy áp lúc này đã gần chạm đến mức độ Phi Hồn Cảnh, Vũ Lôi Phong giờ đây đã bị ép lui về phía sau.

- Mẫu thân, người đừng làm khó hắn nữa mà.

Phượng Yên Đan đạp cửa xông vào, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng Phượng Tử Linh lập tức trừng mắt nhìn nàng:

- Đan Nhi! Nếu như hắn không thể trả lời được câu này của mẫu thân, thì dù có chết ta cũng không gả con cho hắn đâu!

Thấy mẫu thân nhất quyết không chịu nhường nhịn, Phượng Yên Đan cũng đành thôi, nàng thực ra cũng rất chờ đợi câu trả lời của hắn cho câu hỏi này, nếu hắn đưa ra được câu trả lời thỏa đáng thì những khúc mắc trong lòng của nàng cũng được hóa giải.

- Lôi Phong, chàng sẽ làm gì đây?

Hết chương 408…

Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu. sáng tác bởi WeekendAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeekendAnh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.