Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Bích Giáo Chủ

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Chương 423: Lưu Bích Giáo Chủ

- Giáo chủ! Chính là hắn, là hắn giết thiếu gia cùng chư vị hộ pháp!

Vũ Lôi Phong cùng Lưu Thiên Kim đang nắm tay nhau khám phá Tử Vong Thâm Uyên, đột nhiên trong tai hắn truyền đến một âm thanh cả kinh.

Lập tức quay đầu sang quan sát, Vũ Lôi Phong nhanh chóng nhận ra là kẻ nào nói.

Cách đó không xa, có hai người đang dùng tốc độ kinh khủng lao vọt tới, ánh mắt Vũ Lôi Phong híp lại, trầm thấp nói:

- Giáo Chủ Lưu Bích Giáo. Lưu Kình Thương!

- Không nghĩ đến ngươi nhận ra bổn tọa, nếu đã có bản lĩnh giết người, vậy phải có giác ngộ bị người giết. Hôm nay bổn tọa muốn nghiền xương ngươi thành tro!

Lưu Kình Thương có chút ngoài ý muốn khi thấy thanh niên bịt mặt này biết mình, nhưng hắn cũng không mấy để ý, vừa lao tới, vừa nói chuyện, vừa ngưng tụ công kích. Một loạt động tác uyển chuyển như mây trời.

Ầm Ầm Ầm!

Mặt đất nứt toác, sơn hà rung chuyển kịch liệt, Lưu Kình Thương trong tay xuất hiện một thanh trường thương uy mãnh, vô cùng vô tận Thổ Nguyên Lực cuồn cuộn phóng thích.

- Hoành Sơn Cửu Kích!

Vô cùng lưu loát, Lưu Kình Thương đánh ra chín thương ảnh, phá không mà bay thẳng đến vị trí của hai người đang đứng.

Chín thương ảnh này như có linh tính, trong không trung dung hợp vào nhau thành một thương mang to lớn, thế như chẻ tre, muốn phanh thây hai người Vũ Lôi Phong thành vạn đoạn.

- Không hổ là người đứng đầu một thế lực, tâm trí không ngu ngốc như mấy tên lâu la kia, vừa ra tay là sát chiêu!

Vũ Lôi Phong âm thầm gật đầu cảm thán, hắn nắm lấy tay Lưu Thiên Kim, dưới chân lóe lên từng đạo lôi điện màu tím

- Bôn Lôi Kiếm Pháp – Ngự Lôi Thuấn Di!

Xoẹt Xoẹt Xoẹt!

Ba tiếng chớp động vang lên, Vũ Lôi Phong thoắt ẩn thoắt hiện ba lần liên tục, rất thuận lợi né được thương ảnh khủng bố kia.

- Lại là Hư Hồn Cảnh Cửu Trọng, chàng cẩn thận!

Lưu Thiên Kim ngưng trọng siết chặt cán kiếm, nàng lao vọt tới người đi cùng Lưu Kình Thương, sau lưng nàng là hàng trăm kiếm ảnh đuổi theo như tàn ảnh của chính nàng.

Lưu Kình Thương thấy nữ nhân này vậy mà nhắm vào thuộc hạ của mình, âm thầm hừ lạnh một tiếng, thương trong tay mạnh mẽ đâm tới.

Keng!

- Đối thủ của ngươi là ta!

Mũi thương bị một thanh kiếm đỏ rực cản lại, Vũ Lôi Phong rất nhanh đã áp sát, trong tay xuất hiện một tia lôi đình, chỉ thẳng vào ngực của Lưu Kình Thương.

Giáo chủ Lưu Bích Giáo rất nhanh né tránh, quyền trong tay nặng nề oanh kích, Vũ Lôi Phong không kịp tránh né, đành dùng Trường Hồng Kiếm chặn lại, thân ảnh bị đẩy lui về sau vài chục bước.

- Ý Hồn Cảnh đỉnh phong mà có thể tránh né và ngạnh kháng chiêu thức của bổn tọa, xem ra nghịch tử nhà ta chết không oan.

Vũ Lôi Phong ổn định thân thể, ngăn cản sự khó chịu trong miệng cố gắng để mình không phun máu, phản ứng của tên này so với Tứ Trưởng Lão của Phong Vân Môn quả thật đáng gờm hơn rất nhiều.

Vũ Lôi Phong cười gằn, kiếm trong tay lần nữa rực cháy:

- Trách ngươi không biết dạy con, hắn chọc phải người không nên chọc.

Lưu Kình Thương không phản đối, hắn gật đầu hờ hững đáp:

- Đúng vậy, và hiện tại ngươi cũng đã chọc phải người không nên chọc!

Bàn tay khẽ phất, vô số Thổ Nguyên Lực hội tụ, một quyền mạnh mẽ lần nữa ngưng tụ nơi nắm đấm.

- Kình Hải, ngươi xử lý nữ nhân kia, ta muốn đấm tiểu tử này thành đống thịt nát mới thôi.

Lưu Kình Thương nhìn sang thuộc hạ ra hiệu, nhưng ngay sau đó là một quang cảnh khiến hắn trợn mắt.

Chỉ thấy Lưu Thiên Kim đang đạp không tiến tới bỗng biến mất, sau đó quỷ mị vô cùng xuất hiện sau lưng tên gọi là Kình Hải kia.

Sau đó, không còn sau đó!

- Tử Vân Kiếm Pháp – Kiếm Đoạn Phong Vân!

Hàng vạn lưỡi kiếm như tàn ảnh sau lưng Lưu Thiên Kim đồng loạt lao đến, bằng tốc độ cực nhanh liên miên bất tuyệt cắt vào thân thể tên này.

Lưu Thiên Kim đứng dậy, thản nhiên tra kiếm vào vỏ. Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, thân thể tên Kình Hải xấu số đã bị vô số kiếm ảnh cắt thành mảnh nhỏ, hóa thành một đống hỗn độn dưới đất.

Cảnh tượng huyết tinh đến cực điểm.

- Đồ khốn! Ta sẽ giết hết!

Lưu Kình Thương phát điên, quyền trong tay đã ngưng tụ xong, thân ảnh lóe lên, hóa thành một quang ảnh màu vàng đất lao đi.

- Bích Lưu Vô Ảnh Bộ!

Không gian vặn vẹo, theo thân pháp Lưu Kình Thương triển khai, tốc độ của hắn như xé mở không gian bắn mạnh tới vị trí của Vũ Lôi Phong.

- Bích Lưu Phá Không Quyền!

Chỉ trong một cái nháy mắt, vốn đang cách Vũ Lôi Phong vài chục bước, Lưu Kình Thương vậy mà đã xuất hiện trước mặt hắn, quyền trong tay vô tình nện xuống.

Tốc độ cực nhanh, Vũ Lôi Phong muốn tránh cũng không kịp, nhưng ngay từ đầu tên này cũng không định tránh né.

- Định Thiên Thức – Độ Không Tuyệt Đối!

Băng Thức trong Liệt Thiên Thập Thức hiển uy, theo ý niệm của Vũ Lôi Phong phóng xuất, nhiệt độ không gian quanh người hắn cấp tốc hạ xuống, không gian dường như cứng lại, khiến thân thể của Lưu Kình Thương không cách nào tiếp tục di chuyển.

Hắn nhanh chóng nhận ra bản thân không ổn, toàn thân trì trệ, thế công của mình vậy mà mất sạch, lực lượng di chuyển chậm chạp không thôi.

Mà vô số luồng Nguyên Lực Thổ hệ đang gào thét trong quyền ấn không biết bằng phương thức nào mà quỷ dị bị ăn mòn, trở nên yếu ớt đến đáng thương, như ngọn đèn lay lắt trước gió, tùy thời có thể bị dập tắt.

Vũ Lôi Phong đã không còn thấy bóng dáng, hắn nhẹ nhàng lách mình sang một bên, đứng sang bên phải Lưu Kình Thương, trong tay bùng phát Hỏa thuộc tính nóng bỏng.

- Lôi, Băng, Hỏa? Làm sao có thể?

Trong không gian lạnh giá, Lưu Kình Thương khó khăn thu hồi quyền ấn một cách chậm chạp, hắn vô cùng khiếp sợ khi thấy thanh niên này vậy mà vừa thi triển loại thuộc tính thứ ba.

- Phá Thiên Thức…

Ngọn lửa trong tay Vũ Lôi Phong gào thét dữ dội, trong ánh mắt khiếp hãi của Lưu Kình Thương, hai ngọn lửa một đỏ cam, một tử sắc hòa quyện vào một thể, ngưng tụ vào đầu ngón tay của thanh niên.

Vô tận uy năng của hai ngọn lửa vậy mà cô đọng đến cực điểm, toàn bộ dồn vào đầu ngón tay kia, hoàn mỹ đến mức không có chút tia lực lượng nào thẩm thấu ra ngoài, chính vì cảm nhận được sự yên tĩnh đó mà Lưu Kình Thương trong lòng tràn ngập sợ hãi, linh hồn như rơi vào hầm băng.

À mà hắn đúng thật đang nằm trong hầm băng.

- Khốn kiếp! Vì sao ta lại chậm như vậy?

Lưu Kình Thương nhìn thấy một chiêu đang ngưng tụ của Vũ Lôi Phong đã sớm muốn bỏ trốn, nhưng hắn lại khó khăn vô cùng vì thân thể chậm chạp của mình trong không gian của Độ Không Tuyệt Đối, muốn chạy trốn cũng thật là khó khăn.

- Hư Hồn!

Nghiến răng một cái, Lưu Kình Thương toàn thân kịch chấn, cả người bao phủ trong Thổ Nguyên Lực, sau đó từ từ hóa thành từng khối cát lớn, tan dần tan dần trước mặt Vũ Lôi Phong, hòa vào nền đất muốn đào tẩu.

Hiển nhiên, hắn muốn dùng trạng thái Hư Hóa, trạng thái vô địch nếu người công kích chưa đạt đến Hư Hồn.

Chỉ có Hư Hồn mới có thể chạm vào Hư Hồn, trong suy nghĩ của Lưu Kình Thương, thanh niên này tuy mạnh nhưng cũng chỉ là một tiểu tử Ý Hồn Cảnh, không cách nào hắn có thể công kích trúng mình.

Bất quá, hắn đã sai lầm…

- Sao lại có thể? Sao ta vẫn chậm chạp?

Lưu Kình Thương điên cuồng gào thét, hắn đã chuyển sang dạng Thổ Hư Hóa, toàn thân bất khả xâm phạm, vậy mà vùng băng giá này vẫn làm hắn chậm đi, giống như hắn chưa từng Hư Hóa.

Rốt cuộc, Lưu Kình Thương nhận ra vấn đề:

- Khốn nạn, tiểu tử ngươi lĩnh ngộ Băng Hư Hồn!

Lưu Kình Thương trợn mắt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất an, hắn điên cuồng huy động toàn bộ thực lực, tốc độ tăng vọt muốn chạy khỏi vùng không gian quỷ dị này.

Vũ Lôi Phong cười cười, hài hước nói:

- Quên nói cho ngươi, ngoài Băng ra, bổn công tử cũng đã lĩnh ngộ Hỏa đến Hư Hồn rồi!

- Không thể nào!

Lưu Kình Thương triệt để tuyệt vọng, nếu đúng như lời tiểu từ này nói, vậy thì một chiêu khủng khiếp hắn vừa ngưng tụ kia có thể đánh vào hắn.

- Phá Thiên Thức – Kiếp Hỏa Dâng Trào!

Không muốn tiếp tục nhiều lời, Vũ Lôi Phong đánh ra một chỉ, một luồng sáng đỏ rực hòa lẫn sắc tím vờn quanh bắn mạnh mà ra.

Răng Rắc! Răng Rắc! Răng Rắc!

Không gian băng liệt, chỉ ấn đánh vỡ cả không gian, tạo thành một khe rãnh dài đen kịt theo quỹ đạo của chỉ ấn phóng tới.

- Mạng ta xong rồi!

Nhìn một chỉ phá diệt thời không bắn tới, Lưu Kình Thương triệt để buông xuôi, cảm giác tử vong này mách bảo hắn dù cho có điên cuồng vùng vẫy thì vẫn sẽ bại.

Phốc!

Nhất chỉ hủy thiên địa, Lưu Kình Thương bị chỉ ấn đánh nát bả vai, cơn đau lan tràn khiến hắn lập tức hôn mê.

Vũ Lôi Phong thu lại chỉ ấn, thổi thổi ngón tay bốc khói của mình giống như thổi nòng súng, gương mặt đầy đắc ý nháy nháy mắt với Lưu Thiên Kim.

Lưu Thiên Kim bĩu môi, bất quá trong lòng lại chấn động khôn cùng, nam nhân của nàng không ngờ mới mấy tháng không gặp đã biến hóa ngiêng trời lệch đất thế này.

Vũ Lôi Phong nhìn thân thể te tua của Lưu Kình Thương, trong đầu chợt nhớ đến một cỗ tin tức.

- Lần đầu thử nghiệm a, để xem có tác dụng không?

Nghĩ nghĩ một lúc, Vũ Lôi Phong từ từ tiến lại chỗ Lưu Kình Thương, bàn tay co lại thành trảo, chộp lấy đầu của Lưu Kình Thương.

- Hỗn Độn Âm Dương Quyết!

Hết chương 423…

Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Bạn đang đọc Ta Là Vua Giác Đấu. sáng tác bởi WeekendAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeekendAnh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.