Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau một trăm năm (2)

Tiểu thuyết gốc · 2491 chữ

- Hức hức, tiểu ca ca, muội không muốn đi. Minh Nguyệt xin tiểu ca ca, đừng để muội đi, muội không muốn rời tiểu ca ca đâu, hu hu.

- Không được, thứ gì ta có thể chiều muội, nhưng chuyện này tuyệt đối muội phải nghe lời ta. Minh Nguyệt, chuyện này liên quan đến tính mạng của muội, ta chỉ là một tu hành giả nhỏ bé, trong mắt phàm nhân thì có thể lớn mạnh, nhưng trong mắt những kẻ tu hành thực thụ, ta đến một cái móng chân của bọn hắn không bằng. Mà muội là thiên sinh lệ chất, trân bảo trong mọi trân bảo, ai ai cũng đều thèm muốn. Muội ở cùng với ta, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nên lần này muội nhất định phải nghe lời ta, gia nhập Kính Tuyền Môn. Chỉ có Kính Tuyền Môn, mới có phép thần thông ẩn giấu đi thiên phú của muội mới được.

- Hu hu, muội không muốn rời xa tiểu ca ca, tiểu ca ca đừng đi, đừng rời xa muội.

- Không được, Minh Nguyệt. Lần này không chỉ nguy hiểm với muội, mà còn nguy hiểm với ta. Thứ lỗi cho tiểu ca ca ta không thể đồng hành với muội được nữa rồi.

- Tiểu ca ca! Tiểu ca ca! Tiểu ca ca! Tiểu ca ca đừng đi, muội không cần thiên phú này nữa! Muội ghét tu hành giả! Muội ghét thiên phú này! Tiểu ca ca đừng rời đi mà! Hu hu! Hu hu!

- Xin lỗi, Minh Nguyệt. Ta quá yếu để bảo vệ muội.

- Hu hu.

- Minh Nguyệt ngoan, đừng khóc. Thiên hạ vốn rộng lớn, thiên mệnh mênh mông, biến hóa khôn lường, không chừng chúng ta lại lần nữa hữu duyên gặp lại thì sao.

- Tiểu ca ca nói thật chứ? Chúng ta sẽ hữu duyên gặp lại?

- Thiên biến vạn hóa, thiên mệnh mênh mông, thâm sâu khôn lường, ta cũng không biết.

- Tiểu hữu khiến ngươi chịu khổ, là lỗi của Kính Tuyền Môn chúng ta. Pháp môn chúng ta không cách nào xóa sạch toàn bộ ký ức của ngươi trong đầu của Minh Nguyệt được, linh lực của tiểu nha đầu này quá lớn, dù dùng đến cả pháp trận ngàn năm của tông môn chúng ta cũng không làm được. Nhưng chúng ta sẽ tận lực xóa đi môn danh của ngươi trong ký ức của nàng, để nàng không thể nhớ được dung mạo hay danh tự của ngươi.

- Đa tạ chưởng môn, tiểu hữu không biết lấy gì báo đáp.

- Ngươi đưa đến một đại thiên tài có một không hai cho chúng ta rồi, đó là món quà lớn nhất của Kính Tuyền Môn chúng ta, dù ngươi có nhờ chúng ta ngàn chuyện đi chăng nữa thì cũng không thể so bằng cái ân huệ này được.

Ở trên đỉnh Hoa Minh Sơn, một mỹ nữ sỡ hữu nhan sắc xuất trần đang ngồi thẩn thơ ngắm nhìn dung mạo hoàn mỹ, tinh xảo của mình ẩn ẩn hiện hiện trên mặt hồ Kính Nguyệt mà ôm lấy đôi chân ngọc, thở dài.

Nữ đệ tử Kính Tuyền Môn thấy mỹ nữ lặng lẽ ngồi thẩn thơ, thất thần nhìn vào bóng nước thì khẽ gọi:

- Chưởng môn, người lại sao lại ra đây thế?

Mỹ nhân ngẩn người nói:

- Linh Trúc à? Ngươi không lo tu luyện mà lại đến chỗ này thế?

Tuyền Linh Trúc cầm một lớp áo dày đưa cho mỹ nhân chưởng môn kia nói:

- Lão tổ nói chưởng môn ra ngoài buổi lâu sẽ bị nhiễm phong hàn, nên kêu ta đem áo ra đưa cho chưởng môn.

Mỹ nhân kia không nhận lấy áo, mà rút chân của mình lên, đứng dậy. Nàng ngước đầu nhìn lên bóng trăng tròn tỏa ra ánh sáng bàn bạc, được phủ một màn đêm đầy huyền diệu, cùng vô số những ánh sáng nhỏ lẻ của những vì sao treo cao trên trời, mà lạnh nhạt nói:

- Ngươi có biết vì sao ta tên là Dạ Minh Nguyệt hay không? Dạ là đêm tối, Minh là ánh sáng, Nguyệt là ánh trăng. Lúc đó tiểu ca ca đặt tên, ta ngây thơ không hiểu. Nhưng giờ ta đã hiểu rồi. Tiểu ca ca ngụ ý rằng dù cuộc đời có đen tối, ảm đạm thế nào thì trong đêm tối đó vẫn có một thứ ánh sáng chỉ đường cho ta, để cho ta không bị bóng đêm dày đặc làm cho lạc lối.

Tuyền Linh Trúc khó hiểu hỏi:

- Ý chưởng môn là sao? Đệ tử không hiểu?

Dạ Minh Nguyện bước từng bước đến chỗ, đưa bàn tay mền mại khẽ vuốt lên mặt Tuyền Linh Trúc, nói:

- Ta đang cảm thấy cô đơn, ta cảm thấy cuộc đời của mình lại một lần nữa lại lạc vào chữ Dạ kia nữa rồi.

Khi này, đôi mắt lúc nào cũng rưng rưng lệ của Dạ Minh Nguyệt, lăn ra hai giọt nước mắt, làm ướt cả hai má của nàng.

- Tiểu ca ca là người yêu thương ta nhất, là người quan tâm ta nhất, là tia sáng chỉ đường ta lúc cuộc đời ta đen tối nhất, thế mà đến cái tên của tiểu ca ca ta cũng không nhớ được, hình bóng của tiểu ca ca trong đầu ta lúc nào cũng mờ nhạt, đến cả giọng nói của tiểu ca ca, ta cũng không còn nhớ rõ nữa. Trăm năm qua, ta sống như người đã chết vậy. Ngươi có biết lòng ta đau đến như thế nào không?

Tuyền Linh Trúc nghe thấy một từ tiểu ca ca phát ra từ Dạ Minh Nguyệt, thì cả người lông tơ đều dựng đứng. Hơn tất thảy mọi người, Kính Tuyền Môn là những người hiểu rõ Dạ Minh Nguyệt nhất. Vì mỗi lần nàng nhắc đến một từ tiểu ca ca này thì không phải chuyện gì sẽ xảy ra cả.

Tiếng tiểu ca ca vang lên, chính là đại diện cho tâm trạng của Dạ Minh Nguyệt lúc ấy vô cùng xấu, nàng khi đấy dù là chuyện gì cũng có thể làm. Như lần trước, khi trong đàn yêu thú xuất hiện một con Thái Diễm Linh hóa hình trở thành yêu hoàng, lập nên yêu quốc, tạo nên một trận đại chiến kinh thiên động địa với nhân loại. Thì Dạ Minh Nguyệt lại nhớ đến tiểu ca ca nàng thích ăn nhất chính là thịt thú rừng vừa mới săn được. Thế là toàn bộ một yêu quốc máu chảy thành sông, vạn cốt phơi thây, lửa cháy phập phùng, nướng sạch toàn bộ yêu quốc.

Chính việc này đã khiến cho cán cân cân bằng giữa nhân loại và yêu quái bị phá hủy, dẫn đến trong mười năm tiếp theo thiên tai kéo đến triền miên, quỷ hồn tái nhập nhân gian, toàn hộ thiên hạ trở thành một mớ hỗn loạn.

Nhân tộc với yêu quái khi đấy bắt buộc liên minh với nhau, tạo nên một tiền lệ chưa từng tồn tại giữa hai giống.

Sau khi thiên tai qua đi, thì một trận chiến dài mười năm nữa giữa liên minh một đám nhân yêu bất mãn vì hành động của Dạ Minh Nguyệt, lại kéo đến. Hơn trăm vạn đầu nhân yêu khi đấy cùng nhau tấn công Kính Tuyền Môn, tạo nên một trận đồ thành vô cùng đẫm máu, khiến cho ba nước Triệu, Văn, Trần diệt vong hoàn toàn.

Đồ thành đẫm máu đương nhiên là không phải Kính Tuyền Môn, mà là trăm vạn đầu nhân yêu kia. Khi đấy một mình Dạ Minh Nguyệt đứng ra, dùng Vu Phong Trận, một trận liền diệt hết ba nước, đem hơn bốn trăm vạn mạng biến thành hồn phách, giam cầm ở Âm Tỳ, vĩnh viễn không bao giờ có thể trở lại người, vật được nữa.

Một lần kéo đến hai đại thiên tai, chỉ vì một tiếng tiểu ca ca. Có thể thấy khi đấy tâm trạng của Dạ Minh Nguyệt tệ đến cỡ nào.

Tuyền Linh Trúc nuốt một ngụm nước bọt, lo lắng nhìn nàng hỏi:

- Chưởng môn, vậy ngài muốn làm gì? Nếu chưởng môn ngỏ ý, Linh Trúc dù có xuống biểu lửa, lên núi đao, cũng không bao giờ từ chối.

Dạ Minh Nguyệt nghe thế thì hài lòng vỗ vai Tuyền Linh Trúc nói:

- Được, ngươi quả nhiên không hổ danh là người gần gũi với bổn chưởng môn nhất, tâm ý của ngươi, bổn chương môn nhận. Lần này đã hơn một trăm năm, tu vi cảnh giới của ta cũng đã đại thành, trong thiên hạ đã không còn gì uy hiếp được ta nữa. Nên ta muốn… hủy diệt toàn bộ giới tu hành! Ta không muốn một tu hành giả nào có thể sống được nữa!

Nghe thế, con ngươi của Tuyền Linh Trúc co rụt lại, không thể nào tin nổi về những lời của Dạ Minh Nguyệt.

Quả nhiên là khi nhắc đến cái từ tiểu ca ca kia thì không có chuyện gì tốt xảy ra trong thiên hạ mà.

Tuyền Linh Trúc lấy hết can đảm của mình, hít một hơi thật sâu rồi hỏi:

- Linh Trúc ngu dốt, xin chưởng môn chỉ giáo vì sao?

Dạ Minh Nguyệt đau đớn xoay lưng lại, nhìn về phía cái hồ Kính Nguyệt bên dưới nói:

- Ngươi biết trước khi tiểu ca ca đi thì tiểu ca ca đã nói gì với ta không?

- Đệ tử ngu muội, không dám chất vấn chưởng môn.

- Tiểu ca ca nói rằng tiểu ca ca rất yếu, mà ta là một đứa nhóc có thiên phú siêu phàm, là trân bảo trong mọi trân bảo của giới tu hành, nên tiểu ca ca khó lòng bảo vệ ta. Tiểu ca ca không những không bảo vệ được ta, mà ngược lại còn khiến tiểu ca ca gặp nguy hiểm, nên tiểu ca ca mới quyết định bỏ ta lại Kính Tuyền Môn, để Kính Tuyền Môn dùng Trích Viên Thuật ẩn giấu đi toàn bộ thiên phú của ta, để cho ta có thời gian phát triển, sống sót.

- Chuyện này….

- Ta lúc đấy ta không hiểu, ta không hiểu tại sao tiểu ca ca lại gặp nguy hiểm cơ chứ? Tiểu ca ca ta nói rằng làm việc thiện tất có thiện duyên, tiểu ca ca ta giúp ta thì làm sao lại gặp họa sát thân được cơ chứ?

- Nhưng giờ ta đã hiểu rồi, thứ sai ở đây không phải đạo lý của tiểu ca ca, đạo lý của tiểu ca ca rất đúng, thứ sai ở đây chính là thế giới này! Thứ sai ở đây chính là toàn bộ giới tu hành giả!

- Chính bọn hắn có thể bất chấp mọi thứ để đoạt lấy được ta, giết tiểu ca ca của ta, chính bọn hắn là người chia cắt ta và tiểu ca ca. Chỉ khi nào ta giết hết bọn chúng, chặt đứt linh khí của cái thế giới này thì ta với tiểu ca ca mới không còn thứ gì chia cắt bọn ta nữa. Chỉ khi toàn bộ bọn họ đều là phàm nhân thì tiểu ca ca mới có thể như trước, dùng tu vi của mình bảo vệ ta, chỉ khi đấy ta và tiểu ca ca mới có thể có được bình yên.

Nói đến đây, đôi mắt của Dạ Minh Nguyệt chìm hoàn toàn vào bóng đêm, một chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt tuyệt vọng của nàng đã hoàn toàn bị dập tắt.

Trăm năm là một kỳ hạn không dài cũng không ngắn đối với người tu hành, nhưng đối với một kẻ tu hành còn non trẻ như Dạ Minh Nguyệt thì đó là một khoảng thời gian dài đến mức không thể nào chấp nhận được.

Trong trăm năm đó nàng phải chứng kiến biết bao là chuyện đen tối trong thiên hạ, nào là chém giết là chuyện thường ngày, nào là âm mưu, dương mưu là chuyện hiển nhiên, vợ phản bội chồng, đệ tử phản bội sư phụ. Con người, à không, phải là toàn bộ sinh mạng có thể nói được trong mắt của Dạ Minh Nguyệt đều là thứ xấu xí, dị dạng, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình, cả nàng cũng không ngoại lệ.

Bóng tối cứ kéo dài, mà ánh sáng trong đời nàng thì cứ một ngày lại càng nhạt đi một ít. Ban đầu nàng còn nhớ giọng nói ân cần quan tâm của tiểu ca ca, nhưng năm mươi năm sau, giọng nói kia trong ký ức của nàng lại vặn vẹo, người không ra người, thú không ra thú nữa. Nàng sợ. Nàng sợ một ngày nào đó mình sẽ quên mất tiểu ca ca. Nàng sợ một ngày nào đó mình thực sự chỉ còn một mình ở thế giới này.

Nàng ghét cô đơn, nàng ghét bóng tối, nàng ghét giới tu hành giả. Nàng sợ nếu mình không hành động nhanh lên thì trăm năm qua đi, tiểu ca ca của nàng sẽ trở thành hồn phách ở Âm Tỳ. Khi đấy thì dù nàng có nhớ tiểu ca ca đi chăng nữa thì tiểu ca ca cũng không nhớ nàng nữa rồi.

Nàng sẽ lại một lần nữa cô đơn, một lần nữa trở thành con tiện nhân ở trong lòng giam của Sơn Viễn một lần nữa.

Tuyền Linh Trúc nói:

- Chưởng môn, chuyện này…. có hơi lớn. Nếu không mưu tính ngàn vạn năm, e rằng không thể làm được.

- Chuyện này ta hiểu. Nên ta không vội, ta trước tiên muốn đi vi hành một phen, muốn thăm thú thiên hạ này, xem nó biến đổi ra sao, xem nó đẹp thế nào đã.

- Vâng, chưởng môn anh minh.

Ở trong một đình viện nhỏ ở trên núi, có một thanh niên tuấn tú mặc một bộ võ phục màu vàng đang cần mẫn quét sân.

Quét sân xong, hắn đi vào trong đình viện, đốt ba cây nhan, cắm lên lưu hương cho ba vị trên bài vị. Vị đầu tiên tên là Thường Uy Phương, là lão tổ khai môn của Nhâm Địa Môn, vị thứ hai là Phong Từ Thành, chưởng môn mạnh nhất của Nhâm Địa Môn, cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, vị thứ ba là Tề Linh Côn, chưởng môn tiền nhiệm kiêm sư phụ của thanh niên nhìn có vẻ hơn hai mươi tuổi kia.

Thanh niên kia không ai khác ngoài Cố Trường Giang, chưởng môn hiện tại, và cũng là nhân khẩu cuối cùng của Nhâm Địa Môn, cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng 7, một trăm hai mươi tuổi.

Bạn đang đọc Ta Lọt Vào Mắt Xanh Của Nữ Ma Đầu sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.