Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Di Ơi!

Tiểu thuyết gốc · 2556 chữ

Tưởng chừng ngày hôm nay chỉ có thể mang vài món đặc sản của Vĩnh Nguyên trấn về cho Dạ Minh Nguyệt, nhưng Cố Trường Giang không thể nào ngờ được là trong cái trấn này lại có Khôi Lỗi Sư.

Phía trước mặt hắn là một gian hàng nhỏ, bày vài món xạ khí (vũ khí tầm xa) như nỏ, súng hoả mai cùng với vài món cơ giáp đơn sơ chạy bằng linh khí. Thấy được gian hàng đó, hai mắt Cố Trường Giang sáng dự như thấy được vàng. Hắn tức tốc chạy lại xem thử xem Khôi Lỗi Sư huyền thoại rốt cuộc là có dạng gì.

Xui xẻo cho hắn, cái gian hàng mà Cố Trường Giang mong chờ mỏi con mắt lại bị một tên béo mặc một bộ y phục màu đen chắn mất. Hai bên đang nói chuyện rất to tiếng, hệt như là đang cãi nhau.

Tên béo nói:

- Này lão già, đừng buôn bán thất đức như thế. Hàng này rõ ràng đã cũ rồi mà lão lại bán như đồ mới thế? Định lừa ai à?

Lão khôi lỗi sư cự lại:

- Lừa cái gì? Hàng ta là hàng thủ công được ta tận tay làm ra! Chất lượng miễn bàn, lừa là lừa cái gì?

Tên béo tức giận đập lên gian hàng của hắn nói:

- Cái con mẹ ba mươi tám đời tổ tiên nhà ngươi! Nếu tổ tiên nhà ngươi mà là Khôi Lỗi Sư chắc chắn khi thấy mấy món này của nhà ngươi sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy, đem nhà ngươi chôn xuống ba tấc đất luôn mất.

Lão Khôi Lỗi Sư quát:

- Mẹ kiếp tiểu tử, không mua thì cút, lão nhân gia ta không tiếp đón nhà ngươi!

Tên béo đáp:

- Tốt, ta cũng không thèm đồ của nhà ngươi làm ra, đồ của ngươi đặt trước chó, chó nó cũng thèm đụng. Nhưng mà ta không thể để người nào không có kiến thức về mấy cái cơ khí này lừa được!

Rồi hắn chỉ tay vào một cái ống cơ khí nói:

- Lão nhìn xem, cái ống này nó mỏng đến thế thì liệu có chịu được nhiệt lượng toả ra hay không? Hay là vừa mới xử dụng đã bị nóng chảy biến thành đống chất lỏng rồi hả?

- Cái này… cái này… chỉ là do ta sơ xuất thôi?

- Sơ xuất? Sơ xuất cái quái gì? Nhìn mảnh giáp này đi! Mẹ nó ta dùng tay thôi cũng đủ để bóc sơn nó rồi này! Hừ, bán hàng mà toàn bán đồ rỉ sét! Lão già ngươi lừa ai chứ đừng lừa Tấn Phi ta!

- Hừ, tiểu tử không biết nhìn hàng thì còn bảo ai!

Cố Trường Giang nghe hai người chửi nhau ôm xồm như thế, thì hắn cũng tò mò vào xem thử rốt cuộc thực hư ra sao.

Quả thực lời tên béo kia nói là sự thực, đám khí cụ cơ giới do Khôi Lỗi Sư này chế tạo là hàng đã rất cũ rồi, bây giờ chỉ sơn mới lại để lừa người khác mua mà thôi.

Cố Trường Giang bên ngoài nới chen vào:

- Lão gia gia à, hàng của lão thực sự có vấn đề đấy. Vị huynh đệ này không nói đùa đâu. Không những hàng đã cũ, mà nguyên liệu kém chất lượng nữa. Nếu bán giá như thế này chẳng khác nào lừa đảo

Lão Khôi Lỗi Sư thấy tên béo Tấn Phi này đem theo bạn mình đến gây rối cho gian hàng của lão thì nổi giận đùng đùng, giật lấy một thanh đạo đao cơ khí trên bàn, gầm lên một tiếng rồi bổ xuống.

- Mẹ bà tụi bây, để yên cho ông buôn bán!

Cố Trường Giang nhanh tay nắm lấy cổ áo của Tấn Phi, kéo hắn lui lại. Đao kia không chặt trúng tên béo, liền giáng xuống bàn gỗ bên dưới, chẻ đôi nó ra một cách dễ dàng. Nhưng bàn vừa gãy làm đôi, đại đao trên tay của lão già cũng bị nứt thành tám mảnh, rơi xuống đất.

Cố Trường Giang thấy thế thì nghĩ:

- Kém thật, đao tuy vẫn có thể hoạt động, nhưng chỉ chém được có mỗi một lần.

Tấn Phi thấy đại đao cũ rích kia vẫn có thể nhẹ nhàng chém đứt đôi cái bàn, thì run rẩy nói:

- Đa tạ… huynh đệ.

Lão nhân gia kia chém hụt một đòn thì không định dừng lại, liền kéo ra thêm một cây súng ngắn từ trên gian hàng mình xuống, chĩa thẳng vào mặt Cố Trường Giang và Tấn Phi.

Nhưng cò súng chưa kịp bóp nữa thì lão nhân gia kia đã quăng súng đi, quỳ rạp xuống mặt đất nói:

- Không biểu đại nhân là người của Kính Tuyền Môn, tiểu nhân đã mạo phạm ngài rồi.

Lúc nãy do hành động quá vội vã để cứu Tấn Phi, nên Cố Trường Giang đã không để ý lệnh bài Kính Tuyền Môn mà Dạ Minh Nguyệt đưa cho hắn, đã rớt xuống lúc nào.

Lão nhân gia run như cày sấy, không dám ngước đầu lên quan sát vị đại nhân đến từ Kính Tuyền Môn. Mặc dù bên ngoài địa vị của đệ tử Kính Tuyền Môn đã cao, nhưng ở những thôn làng phụ thuộc này lại đặc biệt cao, quyền lực còn hơn cả con của quan lại bát phẩm.

Có thể nói, nhà ngươi tám đời đã ở Vĩnh Nguyên trấn, là tổ tiên của cái trấn này, nhưng sau khi ngươi đắc tội với đệ tử Kính Tuyền Môn thì nhà của ngươi đã không thuộc Vĩnh Nguyên Trấn nữa.

Tấn Phi khịt mũi một tiếng nói:

- Lão nhân gia nhà ngươi, không ngờ cũng có ngày biết sợ ư?

- Tiểu nhân… tiểu nhân không dám.

Cố Trường Giang nói:

- Huynh đệ, dù gì lão ta cũng bảy mươi tám mươi tuổi rồi, ta thấy chúng ta không nên làm khó lão ta.

Tấn Phi nói:

- Huynh đệ, ngươi nói thế là sao cơ chứ? Lão già đấy đã bày sạp bán ở đây không biết bao lâu rồi, đã lừa không biết bao nhiêu tu sĩ rồi! Trên đời này trận pháp có thể xài bậy, pháp bảo có thể dùng bậy, nhưng đan dược không thể ăn bậy, cơ giáp không thể dùng bậy. Đan dược ăn bậy nhẹ thì liệt nửa người, nặng thì không còn mạng để về. Cơ giáp dùng bậy nhẹ thì gãy tay, nặng thì tàn phế cả đời! Cái tội này bắt giam năm mười năm là vẫn còn nhẹ.

Nghe thế Cố Trường Giang sửng sốt, không ngờ cái ngành cơ giới trong tu tiên này lại hại nhiều người đến như thế.

Hắn nói:

- Nếu huynh đệ đã nói như thế thì cứ để quan huyện ở đây phán xử đi.

Tấn Phi tức tối nói:

- Huynh đệ à, huynh đệ chưa sử dụng cơ giới bao giờ nên không biết đấy thôi. Phụ thân của ta lúc trước cũng ham mê mấy đồ của Khôi Lỗi Sư lắm, nhưng mua về chưa được bao lâu thì nó phát nổ, làm phụ thân ta bỏng cả nửa người đấy!

Lão nhân gia nghe Tấn Phi nói như thế, thì mếu máo khóc, nắm lấy vạc áo hắn nói:

- Đại nhân, tha mạng, tiểu nhân mắt không thấy thái sơn, tiểu nhân đáng chết.

Nhìn ra được tên béo Tấn Phi này có thù với Khôi Lỗi Sư, nên Cố Trường Giang uyển chuyển gọi quan huyện nơi đây đến xử trí. Vì thân phận Đường chủ Kính Tuyền Môn mà Dạ Minh Nguyệt đưa cho hắn, nên việc này quan huyện nơi đây xử trí rất nhanh chóng, gian hàng ngay lập tức bị đống cửa, hàng hoá trên sạp được thiêu huỷ ngay hiện trường.

Sau khi xử lý xong chuyện này, Tấn Phi tỏ lòng biết ơn với Cố Trường Giang liền mời hắn ăn một bữa làm quen.

Trong lúc chờ món ăn dọn ra, Tấn Phi giới thiệu:

- Ta họ Tấn tên Phi, sống ở vùng Trung Hồ, thường gọi Giang Đô Đại Thiếu, không biết huynh đệ có tên họ là gì?

Cố Trường Giang đáp:

- Ta họ Cố tên Trường Giang, tu sĩ đến từ Nhâm Địa Môn.

Tấn Phi kinh ngạc nói:

- Tu sĩ đến từ Nhậm Địa Môn sao? Vậy sao huynh đệ lại có lệnh bài của Kính Tuyền Môn?

Cố Trường Giang cười gượng đáp:

- Biểu muội của ta tu luyện ở đấy, lệnh bài của ta cũng là do muội cho.

Tần Phi nói:

- Cố huynh à, lệnh bài của huynh thực sự không giống đồ giả chút nào, biểu muội của huynh sao mà làm được y như thật thế?

Cố Trường Giang đáp:

- Lệnh bài này không phải là giả, là lệnh bài thật của Kính Tuyền Môn. Chuyện này bắt đầu từ Nhậm Địa Môn, Nhậm Địa Môn bây giờ chỉ còn mỗi mình ta, ta lại không kế thừa trọn vẹn y bát của tổ sư, sư phụ, nên không cách nào tiếp tục duy trì Nhậm Địa Môn được. Biểu muội ta biết chuyện, đưa cho ta lệnh bài này, để cho ta sát nhập Nhậm Địa Môn vào Kính Tuyền Môn.

Nghe thế Tấn Phi vẫn không hề hết kinh ngạc, hắn nói:

- Biểu muội của Cố huynh thật bá đạo! Đến cả chuyện hệ trọng như thế mà cũng có thể tự quyết được.

Thấy hắn kinh ngạc như thế, cố Trường Giang chỉ biết nở ra một nụ cười gượng. Nếu Cố Trường Giang hắn nói ra biểu muội của mình chính là chưởng môn của Kính Tuyền Môn hiện tại, Dạ Minh Nguyệt thì hắn sẽ phản ứng ra sao nữa? Hẳn là nghe xong sẽ lăn đùng ra chết đi?

Hiểu rõ thân phận vô cùng đặc thù của Dạ Minh Nguyệt, nên Cố Trường Giang cũng không còn cách nào khách ngoài nói dối:

- Chuyện là dạo gần đây Kính Tuyền Môn muốn mở rộng ra thêm, nên mới có chuyện Nhậm Địa Môn mới sát nhập vào Kính Tuyền Môn được.

Tấn Phi rất dễ bị lừa, nghe Cố Trường Giang nói thế thì tin sái cổ, đáp:

- Thì ra là vậy. Cố huynh yên tâm, Tần mỗ là người kín miệng, chuyện này nhất định sẽ truyền ra ngoài, làm khó biểu muội của Cố huynh đâu!

Thấy hắn thật thà, vui tính như thế, Cố Trường Giang không khỏi nhìn Tấn Phi với ánh mắt thiện cảm. Cảm giác Tấn Phi mang lại cho hắn, hệt như tên bạn thân chí cốt Vương Đại Dũng ở kiếp trước vậy. Một tên mập rất tốt với huynh đệ, rất thật thà, nhưng cũng không dễ chọc.

Tấn Phi hỏi tiếp:

- Cố huynh là Khôi Lỗi Sư hay sao mà rành về những thứ này quá vậy?

Cố Trường Giang thoải mái cười đáp:

- Không, không phải, chỉ là ta từng học việc ở chỗ mấy Khôi Lỗi Sư nên mới nhận ra vậy thôi. Kỳ thực, ta cũng muốn làm một Khôi Lỗi Sư lắm…

Đồ ăn được dọn ra, hai người vừa ăn vừa nói vô cùng vui vẻ. Cố Trường Giang với Tấn Phi vừa gặp đã thân, có rất nhiều góc nhìn chung với nhau, sở thích chung với nhau, bọn họ tựa như tri kỷ, hận không thể gặp mặt nhau sớm hơn.

Uống rượu đến đỏ cả mặt, Cố Trường Giang say mềm nói:

- Tấn huynh đệ… chúng ta vừa gặp đã thân, hay là chúng ta kết bái huynh đệ đi.

Tấn Phi cũng ngà ngà đỏ mặt nói:

- Được! Ta Tấn Phi, nguyện kết bái huynh đệ với Cố huynh, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!

- Tốt! Ta Trường Giang, nguyện kết bái huynh đệ với Tấn đệ, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!

- Cố ca!

- Tấn đệ!

- Cạn!

Hai người uống với nhau suốt cả ngày, kéo dài từ chiều đến tận khuya, Cố Trường Giang với Tấn Phi chỉ gục khi nào cả hai không uống được nữa mà thôi.

Trong lúc lão bản tửu lâu đang lo lắng về hai tên sâu rượu này khi uống xong sẽ không trả tiền, thì một nữ nhân mặc bộ vân phục màu hồng, dẫn theo một đứa bé mặc áo hồng bước đến bên bàn của hai người.

Nữ nhân mặc áo vàng kia mở bàn tay ra, một cỗ khí màu đỏ rực hình thành ở chính giữa lòng bàn tay nàng, sau đó ngưng đọng lại, biến trở thành hai khối linh thạch màu đỏ trong suốt, tinh khiết.

Nàng đặt hai khối linh thạch trung phẩm lên bàn nói:

- Lão bản, linh thạch này là tiền uống rượu của lang quân ta, nếu còn thừa thì ngươi cứ việc giữ lấy.

Nói rồi nàng khoác vai Cố Trường Giang lên, rồi dìu hắn đi ra khỏi tửu lâu cùng với đứa bé gái.

Đứa bé gái nhìn nữ nhân mặc áo vàng kia, tò mò hỏi:

- A di, a di mang phụ thân đi đâu vậy?

Nữ nhân mặc vân phục màu vàng kia mỉm cười đầy ẩn ý, trả lời:

- A di mang chàng ấy trở về nhà ♥

Sáng hôm sau, Cố Trường Giang lờ mờ tỉnh dậy. Hắn cảm thấy đầu óc của mình đau như búa bổ, ngoại trừ chuyện uống rượu, kết bái huynh đệ với Tấn Phi ra, thì hắn không nhớ làm sao mình có thể trở về phòng trọ được.

Khi hắn đứng dậy, thì hắn mới nhận ra bộ y phục của mình đã được thay mới từ lúc nào. Cố Trường Giang tự hỏi là trên đời này thực sự có ai có thể thay đồ trong lúc ngủ thực ư?

Trong lúc hắn đang đối mặt với con say vẫn còn đọng lại ở tối hôm qua, thì một tiếng gọi đã vang lên bên dưới:

- Cố huynh, Cố huynh có ở đây không?

Nghe tiếng của Tấn Phi, Cố Trường Giang bước ra khỏi phòng, nhìn xuống cầu thang, rồi nói:

- Tấn đệ đấy à? Sao đệ tìm đến được chỗ ta thế?

Tấn Phi nói:

- Đệ khi tỉnh dậy ở tửu lâu thấy một mảnh giấy nhỏ ghi lại địa chỉ của Cố huynh, nên mới tìm được đây đấy! Cố huynh có muốn ăn sáng cùng với ta hay không?

Cố Trường Giang nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Thứ lỗi cho ta, có lẽ là không được rồi. Hôm qua ta chỉ tá túc ở đây một đêm thôi, hôm nay xuất phát sớm chắc là không ăn cùng đệ được rồi.

Tấn Phi đi lên phòng Cố Trường Giang, khoác vai hắn nói:

- Cố huynh nói vậy sao được. Huynh đi sớm, chẳng lẽ chả có thời gian để dành cho tiểu đệ ta hay sao? Nào, chỉ là một bữa ăn thôi mà, ta không thể nào bỏ lỡ một dịp kết thân với người của Kính Tuyền Môn được.

Bạn đang đọc Ta Lọt Vào Mắt Xanh Của Nữ Ma Đầu sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.