Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiên Cô Thi (2)

Tiểu thuyết gốc · 3451 chữ

Tiếng nứt vỡ răn rắc vang lên, móng vuốt màu đen ấy bị Cố Trường Giang đập bể ra thành hai mảnh, thành công trốn thoát ra được khỏi sự vây khốn của Nhiên Cô Thi.

Nhiên Cô Thi cảm nhận được lực đạo mạnh mẽ phát ra từ một bổ của Cố Trường Giang, liền trừng mắt nhìn hắn mà nói:

- Ngươi… là Kim Đan kỳ?

Nàng ta thoát có chút sợ hãi, nhắm mắt lại cảm nhận thật kỹ, rồi đột nhiên nở ra một nụ cười đầy quái dị nói:

- Ngươi không phải Kim Đan kỳ, chỉ là một tên nhóc sỡ hữu lực lượng của Kim Đan kỳ mà thôi. Ha ha… sỡ hữu thực lực của Kim Đan kỳ thì sao chứ? Không sỡ hữu kỹ pháp của Kim Đan kỳ thì hoàn toàn không tác dụng với ta!

Nhiên Cô Thi há miệng phun ra một đám bào tử nấm, đám bào tử nấm này bám lên thân cây trong rừng, bám xuống đất trong rừng, không ngừng hấp thu dinh dưỡng trở thành một đám tiểu Ma Cô lít nhít dưới đất.

Đám tiểu Ma Cô sỡ hữu khuôn mặt vô cùng méo mó, hình dạng vô cùng quái dị đứng dậy, phát ra tiếng lít nha lít nhít, đồng thời nhảy lên, bay thẳng về phía Cố Trường Giang.

Cố Trường Giang tuỳ tiện nhặt một cành cây dưới đất lên, rồi kết hai thủ ấn, lần lượt là Huyền Gia Ấn, Hoá Kiếm Ấn, biến cành cây rác này trở thành một thanh mộc kiếm.

Mộc kiếm tắm linh lực của Cố Trường Giang, phát ra một cỗ quang lam nhàn nhạt. Cố Trường Giang vận linh lực, chém ra một trảm hình bán nguyệt lên thẳng đám tiểu Ma Cô. Trảm khí ẩn chứa linh lực chạm vào lũ tiểu Ma Cô, lũ tiểu Ma Cô liền phát nổ, phát tán vô số bào tử nấm, hình thành nên một đám tiểu Ma Cô lít nha lít nhít khác dưới đất.

Đám tiểu Ma Cô này y hệt đám tiểu Ma Cô lúc nãy, cùng lao về phía Cố Trường Giang hệt như một đám thiêu thân. Cố Trường Giang liền lùi lại, liên tục vung kiếm, trảm nổ đám tiểu Ma Cô này.

Nhưng càng chém lũ tiểu Ma Cô càng lúc càng nhiều, chỉ từ hơn chục con tiểu Ma Cô do Nhiên Cô Thi sinh ra bây giờ đã trở thành hàng vạn con tiểu Ma Cô lít nhít rồi.

Cố Trường Giang thấy thế liền đọc pháp quyết của Nhậm Địa môn, Địa Long Thiên Ngục, rồi đạp thật mạnh chân xuống dưới đất. Mặt đất rung chuyển, bốn con địa long to như cổ thụ bay lên trời, rồi ầm ầm đáp xuống đất, tạo thành một cái lồng kín, đem giam hết vạn con tiểu Ma Cô kia.

Khuôn mặt của Cố Trường Giang lắm tắm mồ hôi, nhưng hắn vẫn nở ra một nụ cười đắc ý nói:

- Sao? Xem thường tu sĩ Trúc Cơ kỳ ư?

Nhiên Cô Thi đáp lại bằng một vẻ không quan tâm nói:

- Ngươi thật sự nghĩ chiêu đó có thể giam được đám nhóc của ta ư?

Lồng giam phát ra tiếng ầm ầm, lít nha lít nhít của đám tiểu Ma Cô. Chiếc lồng bằng đất run lên dữ dội, xuất hiện vô số vết nứt, rồi đùng một tiếng vỡ tan thành từng mảnh. Một con đại Ma Cô, được liên kết bằng hàng ngàn hàng vạn con tiểu Ma Cô, đập vỡ lồng giam, dữ tợn phát ra.

Chứng kiến kích thước to hơn năm mét của nó, đến Cố Trường Giang cũng nghi ngại bản thân mình thực sự có thể giết được một con quái thú này không?

Đứng nhìn lâu, Nhiên Cô Thi cũng buồn chán, chơi đùa với một Hư Đan kỳ như thế này thực sự không có vui một chút nào. Nghĩ rồi, ả biến mất, rồi xuất hiện phía sau của Cố Trường Giang, dùng móng vuốt của mình đâm lén hắn một chiêu.

Cố Trường Giang đã học được bài học trước đó, nên khi bị bất ngờ tấn công lần nữa, hắn dễ dàng vòng mộc kiếm ra đằng sau đỡ lấy. Tiếng keng của binh khí vang lên, mộc kiếm đột nhiên bóc cháy, bắng ra một hoả cầu linh khí về phía bụng của Nhiên Cô Thi. Nhiên Cô Thi không ngờ được Cố Trường Giang có thể ngay lập tức phản công như thế, nên bị bất ngờ, không lui ra được, bị một quả cầu lửa này của hắn bắn trúng.

Nhiêu Cô Thi đau đớn kêu lên:

- Agh!!! Bụng của ta! Đau quá!

Cố Trường Giang trừng mắt, nắm lấy thời cơ mà xoay người lại, đâm một kiếm xuyên qua bả vai Nhiên Cô Thi, rồi gặt mạnh xuống, cắt đứt đi một tay của ả yêu quái.

Lúc trước, Cố Trường Giang từng có xem một cuốn sách nghi chép về Nhiên Cô Thi, Nhiên Cô Thi sỡ hữu kỹ pháp vô cùng quái dị, cực kỳ nguy hiểm, những tu sĩ cùng cấp khi gặp nó chỉ xác định có một chữ chết mà thôi, nhưng nó lại có một điểm yếu vô cùng chính mạng đó là bản thể của nó vẫn chỉ là một thi thể người thường được nấm ký sinh mà thôi, nên rất dễ bị tổn thương, nhất là những pháp thuật sử dụng hoả công.

Lợi dụng điểm yếu chết người của con yêu quái này, mà Cố Trường Giang đã nhanh tay đả thương được nó.

Trong lúc trận chiến đang diễn ra vô cùng căn thẳng, thì ở trên một cành cây lớn, không gian ba động, để lòi ra hai con mắt đỏ rực, nhìn thẳng xuống dưới.

Đẳng Phong nói:

- Không ngờ vị tiên sinh kia thực sự là một nhân tài! Dù chỉ là một Hư Đan kỳ, linh căn phế phẩm, nhưng vẫn có thể đánh được với một con yêu quái Kim Đan kỳ thực thụ. Chuyện này e rằng trong Kính Tuyền Môn của đại nhân, cũng khó có ai làm được.

Thập Bát nói:

- Ngươi nghĩ sao thế? Tiên sinh của đại nhân làm sao có thể là người tầm thường được cơ chứ?

Đả thương được Nhiên Cô Thi một lần, Cố Trường Giang không những không vui mừng, ngược lại càng lo lắng hơn. Không kết liễu được Nhiên Cô Thi trong vòng một đòn thì hắn thực sự xong đời rồi, đòn khi nãy là Cố Trường Giang lợi dụng điểm yếu cùng sự chủ quan do hắn chỉ là một Trúc Cơ kỳ đối với Nhiên Cô Thi mới đánh trúng được mà thôi. Còn lần sao à? Mơ đi!

Nhiên Cô Thi bị trúng một đòn, mặt mài liền tái xanh, lườm Cố Trường Giang một cái đầy sát ý. Ả ta phẩy tay, kêu vài con tiểu Ma Cô nhảy tới, đắp lên vết thương của mình. Đám tiểu Ma Cô bám lên người Nhiên Cô Thi, dần dần hoà làm một, xoá nhoà vết bỏng do một chiêu hồi nãy của Cố Trường Giang gây ra.

Nhiên Cô Thi tức giận, dùng oán khí thúc đẩy những thi cô trên người mình, phát triển, tạo thành hàng trăm hàng ngàn cây nấm nhỏ trên người. Những cây nấy ấm hút lấy oán khí mà dần dần to lên, biến thành một cái miệng đen khịt, đầy hôi thối.

Chứng kiến ả yêu quái quái dị như thế, đến cả Đẳng Phong đứng phía trên quan sát cũng không giấu nỗi sự kinh ngạc. Hắn thầm nói, con Nhiên Cô Thi này quả thực là độc ác, lại có thể tu ra một thân huyễn yêu tướng.

Cường giả hàng đầu được phục vụ cho Dạ Minh Nguyệt như Thập Bát và Đẳng Phong còn cảm thấy bất ngờ về hình dạng này của con yêu thú, nói gì đến Cố Trường Giang. Hắn khi nhìn thấy hình dạng quái dị, với cỗ yêu khí khổng lồ toát ra từ nó, từ đã chết lặng từ khi nào.

Hắn thầm nói:

- Cái quái gì thế này? Nó… không còn là một con yêu quái Kim Đan thông thường nữa?!

Nhưng đây không phải giới hạn của con Nhiên Cô Thi này. Cái miệng của nó há lớn ra, con đại Ma Cô liền tách thành vô số con tiểu Ma Cô, nhảy lên, chuôi tọt vào cái miệng của nó. Nhiên Ma Thi hấp thụ hơn hàng vạn con tiểu Ma Cô, liền biến lớn, hoá trở thành một cái thi thể được đắp từ nấm khổng lồ cao hơn mười mét.

Nó gầm lên đầy giận dữ:

- Đám tu sĩ chết tiệt nhà các ngươi, các ngươi dám đả thương ta! Các ngươi dám đả thương ta! Ta nhất định sẽ nghiền ngươi thành tro!!!

Dứt lời nó liền giơ chân, dẫm mạnh xuống Cố Trường Giang. Cố Trường Giang vội giơ tay lên, đỡ lấy một giẫm của nó. Mặt đất dưới chân hắn nứt toả ra, cả thân thể của Cố Trường Giang bị một giẫm này đè lúng hơn phân nửa người xuống dưới lòng đất, tạo thành một cái hố lớn dưới đất. Cả thanh mộc kiếm của hắn cũng bị cỗ lực lượng này nghiền thành vô số mảnh vụn nhỏ.

Trán Cố Trường Giang lấm tấm mồ hôi lạnh, nếu hắn không nhanh lên thì thực sự có thể bị đè chết bởi cái chân khổng lồ này.

Hắn niệm một khẩu quyết, mặt đất bên dưới bỗng trở nên mềm nhũng ra, hệt như một chất lỏng, nhấn chìm Cố Trường Giang chuôi vào bên trong.

Sử dụng thuật độn thổ, Cố Trường Giang may mắn thoát được một sát chiêu này của Nhiên Cô Thi. Hắn tận dụng lợi thế nhỏ nhắn của mình, tức tốc chạy đến bên cạnh Tấn Phi, gắp hắn ta rồi chạy thật nhanh khỏi con Nhiên Cô Thi khổng lồ kia.

Tưởng chừng hai người đã thoát được trong gang tất, nhưng con Nhiên Cô Thi kia nào phải kẻ dễ chơi như thế. Nó hít một hơi thật sâu, rồi thổi ra một cơn bào tử nấm, chứa hàng trăm vạn con tiểu Ma Cô. Tiểu Ma Cô cùng với bào tử nấm của nó ngay lập tức phủ kính khu rừng, nhuộm đen cả một mảng rừng xanh.

Bào tử nấm nhanh chóng bén rễ, phát triển thành một cây nấm hoàn chỉnh. Khác với nấm bình thường, đám nấm do Nhiên Cô Thi sản sinh không chỉ phát ra bào tử độc hại, còn có thể như một quả mìn, một khi dẫm trúng thì sẽ phát nổ.

Không biết điều này, Cố Trường Giang đi đường không cẫn thận, hoạ may giẫm trúng một cây nấm của Nhiên Cô Thi. Linh khí phát ra cuồng cuộn hoá thành hoả khí, tạo nên một tiếng nổ vang dưới chân Cố Trường Giang. Như một chuỗi phản ứng dây chuyền, khi một cây nấm đã nổ thì những cây nấm khác chia sẻ chung một mạng lưới thần kinh bằng rễ, cũng nhận được tính hiệu, mà đồng loạt nổ theo.

Vô số tiếng bùm bùm vang lên khắp trời, cả mảng rừng lớn bị những cây nấm nhỏ nổ thành thành bình địa, những mảnh còn xanh tươi còn lại, đều bị bao phủ bởi vô số ngọn lửa khổng lồ, tạo nên một cảnh tượng hết sức tan thương.

Cố Trường Giang bị bỏng hơn nửa người, đau đớn, giải khai hộ thuẫn cho Tấn Phi. Tấn Phi ngay lập tức chạy lại, đỡ lấy hắn nói:

- Cố huynh! Cố huynh! Tại sao Cố huynh lại ngu ngốc như thế hả? Ta chỉ là một người bình thường mà thôi! Tại sao?

Cố Trường Giang gắng gượng đẩy Tấn Phi ra xa, thều thào nói:

- Chạy… chạy đi… chuyện này… không… liên quan… đến… ngươi!…

- Cố huynh! Tấn mỗ ta là người như thế nào, mà có thể bỏ lại huynh đệ của mình được?!

- Nhanh chạy!

Cố Trường Giang không nói không rằng, liền đạp Tấn Phi một cú, đẩy hắn ra xa. Dù sao Cố Trường Giang hắn cũng là một tu sĩ, mà yêu quái khi ăn thịt, uống máu tu sĩ sẽ tấn thăng được pháp lực, tu vi, thế nên Nhiên Cô Thi sẽ không hơi đâu mà để ý đến một phàm nhân như Tấn Phi.

Thấy Tấn Phi nghe lời mình, chạy khuất khỏi tầm mắt của hắn, Cố Trường Giang thầm nở ra một nụ cười đầy mãn nguyện. Chết rồi, mà vẫn có thể làm một người tốt, thật sự là một cảm giác rất tuyệt.

Con Nhiên Cô Thi kia bước hai bước đã đến chỗ Cố Trường Giang ngã gục. Cái bàn tay sần sùi, thô ráp như vỏ cây của nó vươn ra, bắt lấy hắn, rồi đưa lên mặt.

Con Nhiên Cô Thi kia kia đắc ý cười nói:

- Ha… ha… Nhân loại, nhỏ bé… Ngươi cố vùng vẫy… rốt cuộc… vẫn là… đồ ăn trong bụng của ta.

Nhiên Cô Thi há miệng, để lộ ra vô số những cái răng nanh màu đen, vừa sắc, vừa dài, hệt như móng vuốt của nó. Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Trường Giang hoàn toàn buông xuôi, thân thể bị thương quá nặng, linh dịch đã cạn gần như sạch sẽ, hắn… hoàn toàn không có khả năng kháng cự được nữa.

Lúc hắn nhắm mắt đón nhận sự yên bình cuối cùng, thì một giọng nói vang lên trong đầu hắn:

- Cha làm gì thế? Cha quên con rồi à?

Hồng Tiêu Thủ đột nhiên sáng lên, bắn ra một cỗ xung lực, nổ nát tay của con Nhiên Cô Thi.

Giọng nói trẻ con vang lên lần nữa:

- Cha thật xấu tính, cha chơi vui như thế mà lại không gọi con ra một chút nào, con cũng muốn chơi mà!

Linh khí màu tím toả ra, hoá thành một cỗ cơ giáp khổng lồ cao bằng với Nhiên Cô Thi. Cơ giáp khổng lồ khoác bên ngoài là một chiếc thường bào rộng thùng thình màu xanh, được đan bằng vô số sợi linh khí nhỏ còn hơn cả sợi tóc. Tay trái của nó đeo một chiếc găng tay dày cộm, to lớn bất thường. Lỗi linh khí của nó được đặt ở chính giữa ngực, được bảo vệ bởi vô số tầng huyền thạch cứng cáp, sắc nhọn.

Cố Trường Giang ngồi ở trong đầu của chiếc cơ giáp, không khỏi bất ngờ. Hắn không thể nào ngờ được, mình có ngày thực sự được điều khiển một con robot khổng lồ như thế.

Giọng nói của Hồng Hồng vang lên:

- Cha! Cha thấy con có giỏi không? Con có thể biến hình được luôn này!

Khi giọng nói ấy vừa cất lên, chiếc cơ giáp liền ưỡn ngực, chống nạnh, ra vẻ ta đây, hệt như một đứa trẻ đang chờ được khen ngợi.

Dù đang ở bên trong cơ giáp nhưng Cố Trường Giang vẫn có thể cảm nhận được dàng vẻ này của Hồng Hồng, nên hắn liền cười gượng nói:

- Hồng Hồng… làm tốt lắm.

Cơ giáp hất mặt lên trời, nhìn con Nhiên Cô Thi trước mặt bằng hai cái lỗ mũi to tướng nói:

- Ha ha… Con biết con giỏi mà!

Từ lúc có được linh trí đến giờ, đây chính là lần đầu tiên Nhiên Cô Thi cảm thấy mình bị xúc phạm đến như thế. Nó tức giận, đùng đùng lao lên, vung một quyền đấm thật mạnh vào cơ giáp. Quyền cương căn bản không đủ gãi ngứa cho cơ giáp, nhưng lại đẩy được cơ giáp ngã ầm xuống mặt đất. Nhiên Cô Thi thấy vậy, thì bước lên người cơ giáp, nhảy lên nhảy xuống, dẫm thật mạnh vào nó.

Cố Trường Giang điều khiển cơ giáp bên trong hốt hoảng nói:

- Hồng Hồng đừng đùa nữa, để cho cha điều khiển nào!

Hắn vừa dứt lời thì cái bản điều khiển đầy hoa hoè và mèo con trước mặt đột nhiên phóng ra vô số sợi chỉ nhỏ, ghim thẳng vào trong da thịt Cố Trường Giang, đồng bộ với toàn bộ dây thần kinh, cùng não hải của hắn.

Hai mắt cơ giáp sáng lên. Thân thể của con Nhiên Cô Thi bỗng nhiên bị đục một lỗ to tướng, làm cho nó đau đớn lùi lại. Chiến Linh Cơ Giáp Mô Thức Tử Nguyên đứng lên, nhìn Nhiên Cô Thi tựa như một con côn trùng.

Vết thương của Nhiên Cô Thi khổng lồng được vô số con tiểu Ma Cô liên kết lại, chữa lành ngay lập tức. Nó bị Cố Trường Giang đánh thêm một đòn chọc tức đã liền rơi vào trạng thái cuồng loạn, Nhiên Cô Thi thổi ra một đống cây nấm phát nổ vào mặt Chiến Linh Cơ Giáp.

Chiến Linh Cơ Giáp nhẹ nhàng vung Hồng Tiêu Thủ, bắn ra một cỗ năng lượng cường đại thổi bay vô số vụ nổ khủng khiếp của Nhiên Cô Thi. Nhiên Cô Thi chưa kịp hiểu chuyện gì thì tay trái mang Hồng Tiêu Thủ của Chiến Linh Cơ Giáp đã giáng thẳng vào mặt nó một quyền giống như lôi địa.

Một đùng vang lên, nguyên cả nửa người bằng nấm của con Nhiên Cô Thi bị một quyền này của hắn thổi bay.

Chiến Linh Cơ Giáp sử dụng Hồng Tiêu Thủ áp đảo hoàn Nhiên Cô Thi. Một tay cơ giáp nắm lấy Nhiên Cô Thi, một tay vung ra những quyền kinh thiên địa giáng thẳng vào mặt con yêu quái. Nhiên Cô Thi bị đánh bầm dập như một cái bao cát, những con tiểu Ma Cô cũng không kịp tái sinh để hồi phục những phần bị Chiến Linh Cơ Giáp đánh nổ nữa.

Thấy con Nhiên Cô Thi đã mền nhũng, Chiến Linh Cơ Giáp buông tay, rồi nhảy lùi về sau.

Từng tiếng ầm ầm vang lên, bầu trời đen lại, động đất bắt đầu diễn ra. Toàn bộ linh khí trong khu vực trăm dặm đều bị Chiến Linh Cơ Giáp này hấp thụ hết toàn bộ.

Hai mắt Chiến Linh Cơ Giáp rực sáng, lò linh khí của nó phản ứng dữ dội, để lồi ra một cái chuôi kiếm khổng lồ. Chiến Linh Cơ Giáp nắm lấy chuôi kiếm đó, nhẹ nhàng rút ra, giải phóng một thanh xích hồng kiếm mạnh đến mức không thể nào tưởng tượng nổi.

Khi linh kiếm xuất thế, thiên địa xuất hiện dinh tượng kinh dị. Bầu trời từ màu xám đen của giông bão đột nhiên bị chuyển thành một màu đen thuần tuý, trong màn đêm ấy, những con mắt to lớn mọc san sát cùng nhau. Mặt đất dưới chân hoá thành một màu xám xịt, những bàn tay gầy gò, mập ú đầy quái dị trồi lên dưới chân Chiến Linh Cơ Giáp, tạo thành một cảnh tượng hết sức kinh dị.

Nhiên Cô Thi nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng bị doạ sợ, ngay lập tức giải khai chân thân của mình để chạy trốn. Nhưng nó chưa kịp làm nữa thì những con mắt phía bên trên kia đã trừng xuống, làm Nhiên Cô Thi bất động. Những bàn tay màu xám từ dưới đất trồi lên, nắm lấy tứ chi của con yêu quái đang bất động, kéo căn ra, biến nó trở thành một tấm bia sống.

Chiến Linh Cơ Giáp hạ thấp thân người xuống, giơ thanh xích hồng kiếm của mình lên. Linh khí dữ dội dần dần hội tụ lên đầu mũi kiếm, khiến nó phát ra một hào quang kì lạ.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nhiên Cô Thi tuyệt vọng kêu lên:

- Không… tha… tha… tha… cho ta! Ta… không muốn chết!!!!!

Hồng Hồng vui vẻ kêu lên:

- Địa Tuyệt!

Một ầm vang lên, Chiến Linh Cơ Giáp lướt tưới chỗ Nhiên Cô Thi, đâm mũi kiếm của mình vào thi thể của nó. Linh khí dồi dàng chảy khắp người con yêu quái, làm cho thi thể của nó xuất hiện vô số vết nứt, rồi nổ đùng một cái như pháo hoa, tạo thành một cơn mưa máu thịt cùng với nấm.

...

Đẳng Phong, Thập Bát nhìn thấy cnahr tượng này, cùng nhau hít một hơi lạnh, nói:

- Cái... cái quái gì thế này?!

Bạn đang đọc Ta Lọt Vào Mắt Xanh Của Nữ Ma Đầu sáng tác bởi [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.