Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Yêu Của Muội

Tiểu thuyết gốc · 1763 chữ

Khi Tấn Phi vẫn còn đang sững sờ vì thân phận bí ẩn của Dạ Minh Nguyệt thì Cố Trường Giang khi này đã tỉnh dậy. Mặc dù đã sử dụng một viên thượng phẩm đan dược, nhưng bị Nhiên Cô Thi giã cho một trận nhừ tử, cả người Cố Trường Giang cho dù có được đúc bằng đồng thau sắt thép thì cũng cảm thấy vô cùng ê ẩm, làm cho hắn không cách nào tự chủ đứng dậy được.

Nhìn thấy huynh đệ của mình tỉnh lại, Tấn Phi tỉnh khỏi suy nghĩ của mình mà chạy lại đỡ lấy Cố Trường Giang hắn.

Cố Trường Giang ho khục khục, yếu ớt hỏi:

- Tấn đệ… là đệ cứu ta sao?

- À không, là nương… à đúng rồi, là đệ cứu huynh đấy.

Vừa định nói là nương tử huynh mới là người cứu huynh, còn đệ chỉ là một tên ăn may vừa đúng đi tới mà thôi. Nhưng lời ra tới miệng lại bị ghẹn lại, Tấn Phi nhớ đến lời dặn dò của Đẳng Phong lúc trước, nên liền sửa lại lời nói của mình.

Cố Trường Giang không biết nguyên nhân cớ sự ra sao, nên khi nghe Tấn Phi nói như thế thì hoàn toàn tin tưởng hắn ta, không hề thắc mắc là làm sao một người phàm chưa từng tu luyện lại có thể giải khai nhẫn trữ vật được.

Chuyện này cứ như thế mà trôi qua, cuộc hành trình về Nhậm Địa Môn cứ thế mà tiến hành, chỉ có điều bây giờ hai huynh đệ bọn họ giờ đã không còn một chiếc xe ngựa nào để đi nữa, mà Tấn Phi chỉ có thể dìu Cố Trường Giang đi mà thôi.

Huyễn ảnh tan biến đi, Dạ Minh Nguyệt đương lúc đang ngồi ngủ trong thư phòng thì chợt tỉnh giấc. Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của nàng bỗng nhiên nở ra một nụ cười đầy hung tính, nàng không ngờ lần tuỳ hứng này lại có thể thu thập được nhiều thứ đến như thế.

Dạ Minh Nguyệt búng tay một cái, một cái móng vuốt to như cái cối nặng nề rơi bịch một cái xuống sàn nhà. Cái móng vuốt này không phải thứ gì khác, mà là cái móng vuốt của con Nhiên Cô Thi đã đâm tiểu ca ca thân yêu của nàng, khi nàng dùng huyễn ảnh hiện ra, chỉ thị cho đám tiểu đệ của mình, đã tiện tay cướp lấy thứ này đi, trong lúc mọi người không chú ý.

Thân hình quyển rũ, uyển chuyển đứng dậy, đôi mỹ cước thon dài, trắng ngần bước từng bước đi tới chỗ cái móng vuốt đó, Dạ Minh Nguyệt vui ngồi xuống, cúi người dùng một ngón tay quẹt lên cái thân móng đen ấy cho vào miệng. Mùi thối rữa của tử thi, hoà quyện với mùi máu tươi vẫn còn nóng, tạo nên một hỗn hợp hết sức dở tệ, khiến người khác chỉ muốn nôn sau khi chỉ mới ngửi thấy, nhưng Dạ Minh Nguyệt lại nhếch mép, nở ra một nụ cười hài lòng với cái vị kinh tởm này.

Nàng nói:

- Thật sự không tồi, máu tiểu ca ca vẫn còn rất tươi, rất thơm ngon~~~ Không biết mình nên làm món gì với máu, thịt của tiểu ca ca đây ♥ Hưm hưm~~ Có lẽ làm món ăn thì không thích hợp lắm, mặc dù làm thành món ăn thì máu thịt của mình và tiểu ca ca sẽ hoà quyện với nhau, trong cơ thể mình sẽ mang giọt máu của tiểu ca ca ♥! Nhưng mà… tiểu ca ca đã từng nói, cơ thể sẽ liên tục sinh sôi, liên tục phát triển, thay thế những thứ cũ bằng những thứ mới, nên chả mấy chốc mình sẽ lãng phí toàn bộ tinh huyết của tiểu ca ca mất... Làm sao đây?

Dạ Minh Nguyệt vui vẻ nhắm mắt ngẫm nghỉ, thử xem mình sẽ làm gì với huyết nhục của Cố Trường Giang.

Nghĩ được một lúc, nàng mở mắt ra, nhìn cái móng vuốt đen xì trên sàn bằng một khuôn mặt tươi rối, có chút kỳ quái, nói:

- Đúng rồi, vậy thì trực tiếp biến huyết nhục của tiểu ca ca thành nước hoa đi! Lúc đấy thì mùi hương của tiểu ca ca, thân thể của tiểu ca ca lúc nào cũng có thể ở bên mình rồi!

Khuôn mặt tươi rối của Dạ Minh Nguyệt dần dần biến chuyển, tròng mắt đen láy của nàng, nở to ra chen kín gần như là cả con mắt, cái con mắt này chứa đầy vẻ hỗn loạn, điên cuồng, như muốn nuốt trọn toàn bộ mọi thứ mà nó đang nhìn thấy, nụ cười duyên dáng trước kia lại kéo dài đến tận mang tay, để lộ ra hàm răng trắng ngà tuyệt mỹ, tạo thành một khuôn mặt hết sức kinh dị, như thể một yêu quái đang phát điên bởi vì thịt Đường Tăng vậy.

Từng ánh mắt, từng cử chỉ của Dạ Minh Nguyệt đều nói lên một câu, nàng yêu tiểu ca ca của mình, nàng, rất yêu, rất yêu hắn!

Nàng yêu mọi thứ của hắn, từ thân thể đến tâm trí của hắn, nàng yêu từ những thứ nhỏ nhặt nhất, như thói quen, hành động, sở thích, cho đến những thứ lớn lao của Cố Trường Giang, như thế giới quan của hắn, mục tiêu của hắn, ước mơ của hắn. Bởi vì nàng quá yêu Cố Trường Giang, nên nàng chẳng muốn chia sẻ hắn cho bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì, toàn bộ mọi thứ của hắn phải đều thuộc về nàng, vì chính nàng, hệt như mọi thứ của nàng đều vì hắn, đều thuộc về chính hắn vậy.

Dạ Minh Nguyệt không điên, lại càng không phải kẻ không tỉnh táo, nào có kẻ không tỉnh táo nào lại có thể son sắt chờ một người mà mình không còn nhớ nỗi mặt mũi trong suốt hơn một trăm năm cơ chứ?

Thứ điên ở đây chính là toàn bộ cuộc đời của nàng, từ cuộc sống không bằng trâu bằng ngựa, đến cái phủi tay đầy phủ phàng của người nàng yêu quý nhất, đến cả những tia sáng nhỏ nhoi, cuối cùng, những nhân sinh quan đẹp đẽ, những thứ thơ mộng mà hắn đã để lại cho nàng, cũng bị cái mặt tàn nhẫn của hiện thực dập nát không một chút thương sót. Thử hỏi còn thứ gì đau khổ hơn, khi mình không thể nào giữ được thứ mình quý trọng nhất chứ?

Đối với một người mù thì thứ gì còn quan trọng hơn ánh sáng của đời mình cơ chứ? Dạ Minh Nguyệt cũng như thế, trong cái cuộc đời đầy điên rồ, mù mịt của nàng, thì nàng liệu có sai khi bám víu vào thứ ánh sáng lẻ loi, duy nhất không? Khi có lại được nó rồi, thì liệu nàng có sai khi giữ thật chặt cái ánh sáng đó hay không?

Tất nhiên đối với nàng thì mọi chuyện đều không sai, đều hợp với nhân sinh quan của nàng, hợp với nhân sinh quan cái thế giới tranh đoạt làm gốc này.

Trong lúc nàng dần chìm sâu vào cái ảo tưởng có phần kỳ quái của mình với Cố Trường Giang thì một cơn gió lạnh thổi đến, làm cho một cuốn sách trên ngã phịch xuống đất.

Vừa hay quyển sách ấy vừa rơi xuống lại mở ra, để lộ ra nội dung bên trong cuốn sách. Nội dung cuốn sách vô cùng kỳ lạ, thoạt nhìn bên ngoài đó chỉ là một cuốn hoạ ký bình thường của một hoạ sư chuyên vẽ người mà thôi, nhưng sau khi nhìn kỹ thì kỳ thực không phải vậy. Trong quyển sách ấy vẽ vô số hình người, từ người cao gầy, đến người béo mập, từ trẻ con cho đến người trẻ, ai nấy cũng đều có cả, nhưng điểm chung của bọn họ đều là khuôn mặt trống trơn, không mắt, không mũi, không miệng, không tai, những khuôn mặt nhìn giống như là vẽ trên quyển sách ấy, thực ra đều được cắt ra và dán lại từ quyển sổ khác chuyên vẽ mặt.

Dạ Minh Nguyệt tiến tới, nhặt quyển sách đó lên, rồi lật lại từng trang, khuôn mặt hững hờ tựa như đang như đang nhớ đến một chuyện rất xa xưa vậy.

Nguyên lai đây chính là một trong những cách mà nàng cố gắng tìm lại Cố Trường Giang. Cố Trường Giang trong ký ức của Dạ Minh Nguyệt chỉ là một

hình bóng một nam nhân mờ ảo không rõ nhân dạng. Mỗi khi nàng buồn sầu vì một chuyện gì đó, hoặc là gặp một chuyện gì mà bản thận không giải quyết nỗi, thì nàng lại vẽ những hình ảnh mơ hồ kia trong ký ức, với hy vọng mong manh là tìm lại chút nào cảm giác an toàn, che trở trước kia.

Từng hình vẽ, từng khuôn mặt xinh đẹp, xấu xí đều gắn liền với những kỷ niệm khó quên của Dạ Minh Nguyệt, những kỉ niệm kinh hoàng của tu chân giới.

Xem xong những ký ức buồn trước kia, nàng lại đặt nó lên giá sách, từ từ nói:

- Tiểu ca ca… mặc dù muội đã trải qua rất nhiều chuyện, muội đã không còn là biểu muội lúc nào cũng dựa vào tiểu ca ca nữa rồi… nhưng muội vẫn là một tiểu cô nương bình thường mà thôi, muội cũng biết sợ, muội cũng biết lo, muội cũng biết nhớ.

- Khoảng thời gian muội mạnh mẽ nhất, cũng đồng thời là khoảng thời gian muội cảm thấy bản thân mình dễ dàng sụp đổ nhất, tiểu ca ca biết không. Nhưng muội sẽ không sụp đổ, và sẽ không bao giờ sụp đổ, bởi muội biết ngoài kia vẫn còn người nhớ đến muội, vẫn còn người dành tình yêu thương chân thành nhất dành cho muội. Nếu trên đời này thực sự có ông lão hiền lành có thể thực hiện mọi điều ước như lời tiểu ca ca kể, thì muội chỉ muốn ước một điều, đó là được cùng với tiểu ca ca lắp đầy những kỷ niệm không vui kia, bằng tình yêu, bằng kỷ niệm của hai chúng ta mà thôi.

Bạn đang đọc Ta Lọt Vào Mắt Xanh Của Nữ Ma Đầu sáng tác bởi [email protected]

Truyện Ta Lọt Vào Mắt Xanh Của Nữ Ma Đầu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi [email protected]
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.