Chương 109: Bắt Đầu Với Hắn Trước!
Chương 109: Bắt Đầu Với Hắn Trước!
"Cậu là người mới tới đó phải không?"
"Dạ, phải ạ!" Hoàng Vĩ đáp.
"Vì mới tới, chưa quen việc thì cậu chỉ cần làm mấy việc đơn giản thôi. Chuyển đống gạch đó vào công trường đi!"
"Tôi biết rồi!"
Hoàng Vĩ đội chiếc mũ bảo hộ lên đầu rồi tiến hành công việc được giao.
Chả là vừa mới sáng nay, ngay sau khi tỉnh dậy thì Hoàng Vĩ nhận được tin nhắn của Sơn bảo rằng nó đã xin cho Hoàng Vĩ một chân vào làm tại công ty Vạn Phát. Và tất nhiên, một tên sinh viên như Hoàng Vĩ sẽ nhận chức phụ hồ rồi!
Đối với Hoàng Vĩ thì có làm công việc gì cũng chẳng quan trọng, bởi chỉ cần thành công trà trộn vào công ty này thì bước đầu coi như đã xong.
"Mà Vĩ, tao thấy mày nên suy nghĩ lại đi. Làm chỗ đó..." Sơn nói qua điện thoại.
"Mày khỏi phải lo, tao tự có tính toán của riêng mình. Yên tâm!" Hoàng Vĩ nói.
Nghe vậy, Sơn cũng không khuyên ngăn gì nữa, mà nói với Hoàng Vĩ:
"Thôi được rồi!"
Thế là sau khi kết thúc giờ học trên giảng đường, Hoàng Vĩ phi xe thẳng tới nơi để nhận việc, khi đó vào khoảng 9 giờ.
Trở lại hiện tại.
Trước sự ngỡ ngàng của những người công nhân khác, Hoàng Vĩ khuân từng đợt gạch nặng trên lưng mà đi lên đi xuống chẳng đổ lấy một giọt mồ hôi, đến cả một tiếng thở dốc cũng không có.
Phải biết, với sức lực của Hoàng Vĩ hiện giờ thì hắn có vác trên mình gấp ba, gấp bốn lượng gạch thì cũng chả phải vấn đề gì quá lớn.
Nhưng mục đích thật sự của hắn tới đây không phải làm thuê, mà là tìm cách đào sâu vào thế lực của tên giám đốc công ty Vạn Phát, Trần Chí Hùng!
...
Rất nhanh, đã tới giờ nghỉ trưa.
Mặc dù vào làm khá trễ (giữa buổi) nhưng nhờ có sức trâu của Hoàng Vĩ mà công việc tương đối thuận lợi, từ đó hoàn thành tốt hơn dự kiến.
Những công nhân ngồi bệch xuống đất bẩn vì dù sao trang phục của họ cũng bẩn sẵn rồi, dưới cái sạp nhỏ dùng để che nắng được dựng gần công trường, ngay bên cạnh đống sạn lớn. Họ nghỉ ngơi, vừa uống nước vừa trò chuyện vui vẻ
Một người công nhân với gọi Hoàng Vĩ, hắn lúc này vẫn đang rất chăm chỉ làm việc:
"Ê, Vĩ ơi! Vào nghỉ ngơi tí đã!"
"Dạ vâng!" Hoàng Vĩ đáp.
Nhận lấy chai nước suối mà người công nhân đưa cho, Hoàng Vĩ mở nắp rồi đưa lên miệng tu ừng ực hết một hơi. Hắn không khát, nhưng vẫn uống để người khác khỏi nghi ngờ.
"Mà này, em muốn hỏi chút..." Hoàng Vĩ lên tiếng sau khi ngồi vào trong sạp.
"Muốn hỏi gì cứ nói, anh em với nhau cả thì có gì mà phải ngại!" Một người công nhân thân thiện lên tiếng.
"À vậy thì em không vòng vo nữa. Giám đốc công ty mình... là người như thế nào vậy?" Hoàng Vĩ nói.
Một lần nữa, Hoàng Vĩ muốn kiểm chứng xem cái người tên Trần Chí Hùng này có thật sự là một tên đốn mạt như trong lời của Lâm và Phương nói hay không.
Các công nhân có vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi của Hoàng Vĩ.
"Em hỏi làm gì?"
Hoàng Vĩ gãi đầu:
"Dạ... em hỏi để biết thôi, nếu ổng mà là người ăn chặn tiền công của công nhân thật như người ta nói thì em phải 'phắn' sớm thôi!"
"Suỵt!!!" Những người công nhân đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Hoàng Vĩ im lặng.
"Nhỏ tiếng xuống, kẻo thằng đó nghe thấy là rắc rối to!"
"Cái 'thằng đó' mà mọi người nói là ai thế?" Hoàng Vĩ hạ âm lượng xuống, hỏi.
Người công nhân lớn tuổi nhất ngó nghiên xung quanh một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói:
"Mi là người mới nên có điều chưa biết. Ở chỗ này tay chân của lão Hùng rất nhiều. Nói đâu xa, ở đây cũng có một thằng mà bọn ta lại không dám cãi lại nó. Nếu để mấy lời mà mi vừa nói ra lọt vào tai lão Hùng thì anh em công nhân ở đây đói hết. Cho nên, liệu hồn mà kín kín cái mồm vào!"
Trước lời đe doạ (không hẳn) của người công nhân lão làng, Hoàng Vĩ gật đầu lia lịa. Vậy là hắn đã đoán đúng!
Để có thể thực hiện những hành vi phạm tội của mình Trần Chí Hùng cần phải có một thế lực cho riêng bản thân lão. Đương nhiên, tay chân của lão ắt hẳn cũng phải có một hai đứa nằm trong cái công ty này.
Nếu Hoàng Vĩ muốn thâm nhập vào bên trong thế lực của Trần Chí Hùng thì trước hết, Hoàng Vĩ cần một kẻ đề cử hắn với lão ta. Còn bằng cách nào thì Hoàng Vĩ chưa biết.
Xin xỏ, thuyết phục, đe doạ,... vân vân. Nói chung, chỉ cần lọt vào trong cái tổ chức tội ác của Trần Chí Hùng thì đều được hết!
Lúc này, một giọng quát vang lên:
"Quản lý đâu rồi?"
"Đó, vừa nhắc tào tháo là tào tháo tới!" Một người công nhân thì thầm.
Hoàng Vĩ ngoảnh lại nhìn, chủ nhân của giọng quát kia là một gã đàn ông nhìn khá trẻ, tuổi chắc cũng chỉ tầm 30 31. Cao gần 1m8, mặc chiếc áo sơ mi carô phối với quần bò xanh, đầu đội mũ bảo hộ màu trắng. Nhan sắc trông sẽ khá ưa nhìn nếu như không có cặp mắt hung tợn và giọng nói đáng sợ kia.
Nhìn sơ qua, Hoàng Vĩ đã có ấn tượng rằng gã không phải loại người hiền lành gì cho cam!
Người công nhân khi nãy nói tiếp:
"Cái người vừa quát kia tên Phúc, một trong số đàn em thân tín của giám đốc Hùng. Nghe nói là em họ của lão nhưng lại chẳng có tài cán gì nên chỉ được cho làm một chức nho nhỏ chuyên giám sát các công trình cho công ty, nói là giám sát công trình cho oai vậy thôi chứ hắn có biết gì đâu, tới nhìn sơ qua một chút rồi bỏ đi thôi!
Kẻ ăn chặn tiền công của anh em công nhân thì rất nhiều nhưng Phúc là trường hợp đặc biệt nhất, đã 'cắn thì phải cắn tới xương'. Mấy kẻ kia thì còn nhả ra chút đỉnh, chứ Phúc thì nuốt sạch!"
Nhìn cảnh người quản lý tội nghiệp lật đật chạy đến và phải cúi mặt nghe Phúc giận dữ quát mắng vì một lý do nào đó, Hoàng Vĩ đã xác định được mục tiêu.
"Vậy thì, bắt đầu với hắn trước đi!" Hoàng Vĩ thầm nói.
P/s: Giám sát ở đây tức là quản lý công trình, khác với quản lý công nhân.
Hết chương 109
Đăng bởi | TKHMaster |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |