Thiếu niên
Trong một căn phòng tối.
Thiếu niên hơi mở mắt, đập vào mắt hắn là bóng tối tựa như vô cùng vô tận, hắn gian nan động đậy ngón tay.
Thiếu niên khoảng 12 tuổi, gương mặt tuấn tú, vóc người hơi nhỏ, da trắng còn mang chút màu hồng nhạt của trẻ em.
"Đây là đâu?". Thiếu niên cố gắng đứng dậy nhưng không được, hắn cúi đầu, nhờ vào một tia sáng bên ngoài mới khó khăn lắm nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Tay chân hắn bị trói chặt vào giường, loại dây thừng này rất to và thô, dùng để trói hắn thì đừng mong có thể giãy dụa thoát khỏi.
Bên cạnh là một chiếc giường, hắn cố mở to mắt quan sát nhưng cũng chỉ mơ hồ thấy được một người đang nằm trên đó, không rõ là nam hay nữ, là sống hay chết.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?". Thiếu niên hoảng sợ thì thào, gương mặt nhỏ vì hoảng sợ trở nên trắng bệch, hai mắt cố mở to quan sát nhưng chẳng được gì.
"Hình như có mùi gì đó". Thiếu niên khịt mũi, dù không biết đây là mùi gì nhưng nó rất khó ngửi.
Không ai đáp lời hắn.
Bóng tối, yên lặng bao phủ lấy hắn, không ngừng ăn mòn tâm trí non nớt của thiếu niên.
Thiếu niên hoảng sợ, tự hỏi tại sao mình ở đây?
Hắn tên gì?
Tại sao hắn không nhớ nổi mình tên gì?
Hắn rốt cuộc là ai?
Thiếu niên càng tự hỏi càng hoảng hốt, một cơn đau từ đầu hắn truyền đến khiến hắn không thể không dừng việc tự hỏi.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếc bước chân.
"Lạch cạch".
Cửa phòng được mở ra, ánh sáng bên ngoài loé vào phòng.
Thiếu niên sợ hãi cố mở mắt nhìn nhưng mắt hắn đã quen nhìn trong tối, hiện thấy ánh sáng tất nhiên cần thời gian thích ứng.
Người bên ngoài tiến vào phòng, đó là 2 người nam nhân tuổi trung niên mặc áo khoác trắng của bác sĩ, còn có một người đứng bên ngoài phòng.
Lúc này trong phòng còn chưa mở đèn, thiếu niên khép hờ mắt, nhìn thấy người bên ngoài.
Nàng khoảng 30 tuổi vóc người thon gọn, thân cao khoảng 1m75, hai đồi núi căng phồng khiến váy như muốn bung ra, nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ kéo đến tận gót chân, nàng mang giày cao gót cũng một màu đỏ.
Vóc người ma quỷ, có lồi có lõm.
Thiếu niên cố ngẩng đầu nhìn, nhưng không biết vì sao hắn chỉ thấy gương mặt nàng hơi mơ hồ.
Nàng rất đẹp.
Rất rất đẹp.
Nhưng đẹp tới mức nào hắn không rõ lắm, ánh mắt hắn rất mơ hồ nên không quan sát rõ.
Thiếu niên mơ màng, lúc này nàng xoay người rời đi, tiếng giày cao gót chạm đất ngày càng vang xa.
Lúc này, một bác sĩ mở đèn lên.
Thiếu niên hơi híp mắt, cố thích ứng ánh sáng rồi nhìn xung quanh.
Căn phòng này rất rộng, khá giống phòng thí nghiệm, vài cái bàn để từng chai lọ cùng ống nghiệm.
Thiếu niên xoay người lại, bỗng sắc mặt hắn trở nên trắng không còn một giọt máu.
"A".
Bàn bên cạnh là một thi thể….. đúng vậy, là một cái xác nam nhân khoảng 20 tuổi, nội tạng bị móc rỗng không còn gì, điều kỳ lạ là xác chết này không phân hủy hay đổi màu, tựa như một người đang ngủ say.
Bác sĩ bên trái hơi chần chờ rồi hỏi:"Đứa bé này cũng làm thí nghiệm sao?".
Bác sĩ bên phải hơi híp mắt nhìn thiếu niên từ trên xuống đánh giá một lượt rồi nói:"Không cần, dù sao nó cũng xuất thân từ đại gia tộc, thử thuốc số 1073 trước đi rồi nói sau".
Bác sĩ bên trái khẽ gật đầu, lục lọi bàn bên cạnh lấy một viên thuốc màu đỏ tươi, sau đó nhét vào miệng hắn.
"Ưm….". Thiếu niên biết chống cự là vô ích nên cũng chỉ nghe theo, viên thuốc thuận lợi chui vào miệng hắn.
Bác sĩ bên trái lấy ra sổ ghi chép bắt đầu viết.
Vài tiếng sau, thiếu niên cảm thấy cơ thể như có luồng lửa nóng nhưng không phát tiết được, hắn rất khó chịu, côn thịt bên dưới phồng lớn.
Bác sĩ bên trái lấy một viên thuốc màu xanh lục cho hắn nuốt.
Sau đó, thiếu niên mơ màng ngủ say.
……..
Học viện Thiên Nam.
Trong một ký túc xá nam của trường, Nguyễn Thành mơ màng tỉnh dậy.
Hắn nhìn đồng hồ, phát hiện đã 7 giờ sáng.
"Thôi chết, hôm nay có tiết của giáo sư Lâm". Nguyễn Thành hốt hoảng bò dậy, vội thay quần áo, rửa mặt, sau đó chạy như gió ra ngoài.
Hắn là Nguyễn Thành, một thanh niên hết sức bình thường của thế kỷ 21.
Hắn đã 20 tuổi, là sinh viên năm 2 của học viện Thiên Nam.
Học viện này do chính phủ quản lý, được tổng thống tuyên bố là học viện số một của Nam quốc.
Thiên Nam quốc là quốc gia rất lớn, bao phủ hơn phân nửa địa cầu, nửa phần còn lại là do Tây vực cùng Bắc quốc chưởng khống.
Thiên Nam quốc mặt ngoài có Tổng Hội quản lý, người của Tổng Hội đều do nhân dân bầu ra, thay nhân dân thực hiện các nguyện vọng.
Nhưng thật ra Tổng Hội chỉ là mặt ngoài, chân chính quản lý là người của tam đại gia tộc, gồm Trần gia, Yến gia và Nguyễn gia.
Hắn tên Nguyễn Thành nhưng không phải người của Nguyễn gia, thế giới rộng lớn, cùng tên cùng họ có rất nhiều.
Mỗi gia tộc đều có lịch sử ngàn năm lâu đời, truyền thừa từ đời này sang đời khác mà không đứt mạch truyền thừa.
Chuyện quan hệ tam đại gia tộc cực kỳ bí mật, không phải người trong tầng lớp thượng lưu thì không biết được, ngay cả tam đại gia tộc quản lý Thiên Nam quốc cũng là chuyện bí mật, nếu không phải bạn cùng phòng của hắn đều là tầng lớp thượng lưu hắn cũng đừng mơ nghe được.
Hôm nay có tiết của giáo sư Lâm Nhược Dao nên hắn nhất định phải có mặt đúng giờ.
Nhắc tới Lâm Nhược Dao, nàng cũng khá bí ẩn, tới trường dạy học 1 năm, đối với hắn rất nghiêm khắc, dáng người nóng bỏng, gương mặt nghiêm nghị, váy OL màu đen bó sát càng tôn lên dáng người quyến rũ mang tính trưởng thành của nàng.
Học viện Thiên Nam là học viện lớn nhất cả nước, số sinh viên lên tới 5 ngàn, mỗi người muốn thi vào trường này buộc phải được điểm cao tuyệt đối, cạnh tranh với hàng vạn thí sinh cả nước trong kỳ thi đại học mới có cơ hội vào đây.
Đăng bởi | daihuynhjuka |
Thời gian | |
Lượt thích | 6 |
Lượt đọc | 475 |