Hối Hận
Từ hôm bị Mạnh Phàm làm cho mất mặt, Trương Tình liền tùy tiện nhận lời làm quen với một kẻ được coi là có chút tiền trong danh sách bạn bè dự phòng trên Wechat.
Gã này tuy nói có tiền, nhưng ngoại hình không được bảnh bao cho lắm, hơn nữa tuổi tác còn hơn hẳn nàng đến bốn tuổi.
Tuy nhiên, nàng cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ cần chịu chi tiền cho nàng là tốt rồi.
Xách theo mấy món mỹ phẩm cùng quần áo vừa mua sắm được, Trương Tình cùng gã nam nhân kia lên một chiếc xe Audi.
“Điện thoại của anh đang xem gì vậy, bài hát này nghe cũng được đấy!”
Trương Tình đột nhiên phát hiện, gã bạn trai dự phòng này của mình đang lướt video có bài hát rất hay, rất dễ nghe.
“Anh đang lướt video ngắn thôi, streamer nam này hát cảm giác không tệ, mấy bài hát anh cơ bản đều đã nghe qua, hình như đều là do hắn sáng tác cả đấy!” Đỗ Xuân Đào cắm chìa khóa xe, tiện tay đặt điện thoại di động ở sau ô tô phanh tay.
Trương Tình lại bị video trên điện thoại của gã hấp dẫn, với tay cầm lấy.
Vẻn vẹn chỉ liếc mắt nhìn qua, Trương Tình liền có chút im lặng.
Video ngắn là đoạn cắt từ buổi phát sóng trực tiếp lúc sáng của Mạnh Phàm, bài hát chính là «Tôi Từng».
Hít sâu một hơi, Trương Tình dùng điện thoại kia ấn vào xem, bên trong có rất nhiều ca khúc Mạnh Phàm đã hát, đều là đoạn cao trào của bài hát được cắt ra.
Trương Tình tuy rằng trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại hối hận đến mức muốn c·hết đi sống lại.
Nhìn xem gương mặt tuấn tú bức người của Mạnh Phàm, còn có vẻ lạnh nhạt lúc được tặng quà khi phát sóng trực tiếp.
Hơn nữa, hiện tại Mạnh Phàm thế mà đã có hơn ba mươi vạn người hâm mộ, chỉ một ngày đã tăng ba mươi vạn, thật là khủng khiếp.
Nhìn lại gã đàn ông dung mạo tầm thường bên cạnh, trên xe thậm chí còn có mùi thuốc lá cùng mùi mồ hôi làm nàng chán ghét, bị tinh dầu làm sạch không khí nồng nặc át đi, ba loại mùi hương hòa quyện vào nhau, khiến người ta buồn nôn.
Rõ ràng Mạnh Phàm này, đáng lẽ phải là của mình mới đúng, hắn ưu tú như vậy, lúc ấy vì sao mình lại đá hắn cơ chứ!
“Anh đưa tôi về nhà đi!”
Trương Tình đặt điện thoại di động xuống, lạnh lùng nói với Đỗ Xuân Đào bên cạnh.
“Ơ, không phải đã nói đến khách sạn Werner cùng nhau xem phim riêng tư rồi sao?”
Đỗ Xuân Đào nhìn chằm chằm Trương Tình với ánh mắt thèm thuồng, y cũng thèm khát thân thể đầy đặn của cô gái này từ lâu rồi.
Hơn nữa, số tiền gã bỏ ra vì cô nàng này cũng không ít, gã cảm thấy, nếu như vẫn không có được, gã có thể sẽ tìm thời gian nói chuyện với Trương Tình, đòi lại số tiền kia.
“Tôi không muốn đi, tôi không được khỏe, với cả hôm nay tôi có kinh nguyệt!”
Trương Tình lắc đầu, trong kế hoạch của bản thân, cô cũng không có ý định cùng gã đàn ông này đến khách sạn.
Chỉ là một gã bạn trai dự phòng mà thôi, bình thường để gã chiếm chút tiện nghi, cho chút ngọt ngào là được, nhưng nếu để cho gã có được mình, vậy thì mình sẽ chẳng còn giá trị gì nữa, những điều này cô vẫn hiểu rõ.
“Vậy được rồi!” Đỗ Xuân Đào bất đắc dĩ nói, gã chỉ có thể quay đầu xe, nghĩ ngợi, hay là lát nữa thử lại xem có thể vào nhà nàng hay không.
Trương Tình nói chuyện với Đỗ Xuân Đào, nhưng tay lại soạn tin nhắn trên điện thoại, tin nhắn là gửi cho Mạnh Phàm, trong điện thoại di động của nàng vẫn còn số của Mạnh Phàm.
“Mạnh Phàm, em là Trương Tình, em thật sự biết sai rồi, em không nên mắng anh rồi chia tay với anh, hai ngày nay ngẫm lại, trong lòng em không bỏ xuống được anh, mỗi ngày đi ngủ, trong đầu em đều là khuôn mặt anh cùng giọng nói của anh, có thể cho em thêm một cơ hội nữa không, em cầu xin anh, huhu ~”
Phương pháp soạn tin nhắn này, Trương Tình vẫn là học được từ một gã si tình nào đó của mình.
Gã si tình kia, mới chỉ là sinh viên năm nhất, chưa từng thấy qua phụ nữ hay sao ấy, mình tùy tiện gửi cho mấy tấm ảnh, gửi mấy đoạn ghi âm, gã liền nguyện ý nhịn ăn mấy tháng tiền sinh hoạt, tặng cho mình điện thoại, tặng quà.
Chỉ cần mình gửi cho gã mấy đoạn ghi âm, mấy tấm ảnh sinh hoạt, cho dù mình không đồng ý làm bạn gái gã, gã vẫn có thể tiếp tục si mê.
Được si mê như vậy, thật là thoải mái.
Tin tưởng Mạnh Phàm bị mình làm nũng như vậy, cũng sẽ hồi tâm chuyển ý thôi!
Chín giờ tối, khu nhà Nhã Viên, lầu số ba.
Mạnh Phàm dùng phần mềm giao hàng của tập đoàn "Xấu" gọi rất nhiều đồ ăn.
Ếch xào cay, tôm cay, thịt dê nướng.
Còn có nước ngọt, nước ép trái cây, canh gà hầm.
Thực sự là đã quá lâu rồi không được ăn đồ ngon, sau khi tốt nghiệp, khoảng thời gian trước vừa mới tìm được việc làm, cơ bản khoảng thời gian này hắn đều sống trong cảnh tằn tiện, tiết kiệm.
Hắn cũng không có thói quen xin tiền gia đình, hắn không muốn ăn bám.
Cho nên, bữa tiệc thịnh soạn bất ngờ này, khiến Mạnh Phàm ăn sạch sành sanh, nằm trên ghế sô pha một mình thỏa mãn ợ một cái, nghịch điện thoại.
Trương Tình gửi tin nhắn, Mạnh Phàm liếc mắt nhìn qua liền xóa, hắn không có hạ đẳng như vậy, tha thứ là không thể nào tha thứ, không can thiệp lẫn nhau là tốt rồi.
Ngày mai là thứ hai, hắn phải đi làm.
Nhưng có hệ thống, cho dù là phát sóng trực tiếp, kiếm được cũng nhiều hơn so với đi làm, còn cần phải đi làm nữa sao?
Dù sao vẫn còn đang trong thời gian thử việc, ngày mai đi qua xin nghỉ việc thôi.
Mạnh Phàm lại bắt đầu vô tư lự nghịch điện thoại.
Hắn chơi game "Chiến Binh Hòa Bình", một trò chơi sinh tồn trăm người chiến đấu do chim cánh cụt phát hành.
Chủ yếu là, Vương Thu Ca rủ hắn chơi.
Nghĩ ngợi, hắn lại dùng ứng dụng "Đùa Âm" mở phát sóng trực tiếp.
Phát sóng trực tiếp chơi game một lúc, nói không chừng cũng có thể kiếm được chút tiền, ai lại chê tiền bao giờ?
Được kéo vào đội ngũ, lập tức, cấp bậc siêu cấp vương bài của Vương Thu Ca làm cho Mạnh Phàm phải chú ý.
Cô em này mạnh như vậy sao, mình chơi mãi, vẫn chưa từng lên được vương bài.
“A, Mạnh Phàm, cuối cùng anh cũng vào rồi!”
Vương Thu Ca hưng phấn nói, sau đó nhìn trang phục có chút "một nghèo hai trắng" của Mạnh Phàm, tiện tay tặng cho hắn một bộ đồ con vịt vàng.
Mạnh Phàm nhìn chấm đỏ nhắc nhở trong rương quà, kỳ quái ấn vào xem, là Vương Thu Ca tặng cho hắn bộ đồ con vịt vàng, hắn liền ấn vào mặc.
“Cùng nhau chơi là vui rồi, tặng quà cho anh làm gì? Cảm ơn em!”
Trong lòng tuy thầm mừng rỡ, nhưng Mạnh Phàm vẫn lên tiếng cảm ơn.
Trước kia quen mấy cô em, đều là hắn tặng quà cho người ta, tuy rằng không phải là món quà đắt tiền gì, nhưng lần này thế mà lại ngược lại, cô em tặng quà cho mình.
Huống chi lại là Vương Thu Ca, một cô gái xinh đẹp vóc dáng chuẩn không cần chỉnh?
Thật là thoải mái.
“Mạnh Phàm ca ca, hai ta chơi bốn người hay là hai người ngọt ngào đây?”
“Vẫn là bốn người đi, em bốn người đã lên tinh chui rồi!”
Mạnh Phàm trả lời, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là hắn sợ lúc chơi hai người, Vương Thu Ca này lại không ngừng thả thính hắn, hắn không chịu nổi.
“Vậy được, vậy vào game xong, em bảo vệ anh nha, Mạnh Phàm ca ca!”
Vương Thu Ca trốn trong nhà vệ sinh ký túc xá, nhỏ giọng nói.
Vừa mới ấn ghép trận xong liền lập tức vào được.
Chờ vào game, Mạnh Phàm nhìn, trừ mình ra, hình như đều là các cô gái.
“Xem ra, chỉ có thể là mình bảo vệ bọn họ, đến lúc thể hiện kỹ thuật chân chính của mình rồi!”
Kỳ thật Mạnh Phàm không phải là gà mờ, nếu như dùng máy tính chơi, nhớ năm đó, hắn chơi game "Chiến Nghịch" còn từng đoạt giải nhì tỉnh.
Chỉ có điều, game điện thoại ăn gà rất là thử thách khả năng khống chế ngón tay cùng khả năng phối hợp.
Hắn chỉ có ý thức chiến thần cùng khả năng nghe tiếng bước chân, nhưng lại thua ở khả năng điều khiển bạch kim.
Tin tưởng có rất nhiều người đều như vậy, dù sao dùng một ngón tay để ngắm b·ắn, lại còn phải ấn trên màn hình cảm ứng, quả thực là làm khó hắn quá rồi.
Mấy chục giây sau, thuận lợi lên máy bay, một đồng đội trong hai người bọn họ lại mở mic toàn bộ.
“Trên máy bay các anh các chị mọi người khỏe, em là một "gà mờ" của "Đùa Âm", hy vọng mọi người có thể chú ý em, em hát cho mọi người nghe một bài nhé!”
Thật đúng là một cô gái, hình như còn là một người dẫn chương trình.
“Anh sẽ cho em ôm ấp dù cho cơn mưa to khiến cả thành phố này đảo điên, không chịu nổi khi nhìn thấy bóng lưng em rời đi, viết xuống thời gian của em cùng tiếng đàn giao thoa thành phố.”
Nhưng là, cô gái hát bài hát này, lại làm cho Mạnh Phàm có chút buồn cười.
Trùng hợp vậy sao, bài hát này, chính là bài hát «Tiểu Tình Ca» mà hắn nhận được từ hệ thống, ở một thế giới khác.
Phải công nhận rằng, hát thật là dễ nghe.
Phòng phát sóng trực tiếp của hắn, những người chú ý hắn cũng dần dần ấn vào.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 27 |