Hắn bay nhanh tới: “Đầu gối không đủ thẳng, tay không được run, tốc độ chém chưa đủ nhanh."
Tô Cửu suýt nữa thì không giữ được tư thế, nhưng nàng cắn chặt răng, vươn thẳng gối, bàn tay đau đớn cũng nắm chặt kiếm.
Mộc Hàn Xuyên tiến lại phía sau, nắm tay nàng từ phía sau, một làn hương lạnh nhẹ nhàng xông vào mũi Tô Cửu, nhưng nàng không có tâm trí để phân biệt hương thơm, vì đại lão đã tự mình dẫn dắt nàng luyện kiếm.
Lý Quỳ nhìn thấy Mộc Hàn Xuyên luyện kiếm xong, rồi lại thấy hắn tự tay dạy Tô Cửu, cảm giác như hàm dưới của y sắp rơi xuống đất.
Trong giới tu tiên, ai mà không biết Mộc Hàn Xuyên là người lạnh lùng, trong lòng chỉ có kiếm, suốt ngày phiêu bạt khắp nơi tu luyện, luôn chỉ nghe thấy tên chứ không thấy bóng dáng. Tất cả những nơi nguy hiểm nhất trong giới tu tiên đều đã được hắn đi qua, để lại vô số huyền thoại trong bốn vực giới tu tiên.
"Chỉ cần luyện tập thuần thục những động tác cơ bản này, xuất kiếm nhanh, mạnh và chính xác là được." Mộc Hàn Xuyên dạy xong động tác cơ bản, rồi buông tay Tô Cửu ra.
Tô Cửu ngạc nhiên nhìn hắn, đúng là một kiếm tu, hắn ngay lập tức nhận ra nàng chỉ muốn luyện kiếm thật nhanh và thuần thục.
Sau khi dạy xong, Mộc Hàn Xuyên mới nhận ra rằng mình lại tự tay dạy một tiểu cô nương luyện kiếm pháp cơ bản, có lẽ vì trên người nàng, hắn nhìn thấy hình bóng thời thơ ấu của chính mình.
“Đa tạ Chân Quân chỉ điểm.” Tô Cửu chân thành cúi người, chắp tay hành lễ.
Mộc Hàn Xuyên gật đầu, phất tay áo, bóng dáng thoáng qua. Đặt người khoanh chân ngồi thiền mà nhập định trên tảng đá lớn giữa hồ. Từ xa nhìn lại, tựa như tiên nhân tọa lạc giữa lòng hồ.
Tô Cửu thu hồi ánh mắt, tiếp tục luyện kiếm. Được cao nhân đích thân hướng dẫn, toàn bộ bài luyện kiếm giờ đây trôi chảy hơn hẳn, không còn những đoạn gượng gạo như trước.
Lý Quỳ vốn định bước tới nói với nàng về thân phận của Mộc Hàn Xuyên nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại bèn từ bỏ. Không biết thân phận vị này là Chiêu Diễn Chân Quân có lẽ lại là cơ duyên của nàng. Dù sao, nếu để nàng biết sớm, liệu nàng có được sự chỉ dạy vừa rồi không?
Dưới ánh sáng mặt trời, trời đã sáng dần, và Mộc Hàn Xuyên kết thúc tu luyện, bay trở lại bờ hồ.
Khói bếp lượn lờ, gần như khiến hắn tưởng như mình vẫn ở giới thế tục.
Trước mặt tiểu cô nương có ba cái bếp lửa. Hai cái đặt nồi đất, một cái đang nấu cháo, một cái không biết đang hầm cái gì, còn cái thứ ba là bếp củi với một cái chảo, chắc là chiếc chảo sắt nhỏ từ hôm qua, khi nam tu sĩ cầm đùi gà nhìn lửa, trong nồi đang nướng một chiếc bánh lớn.
Mùi thơm của cháo và bánh đang nướng khiến hắn nhớ ra đã đến lúc phải ăn Tích Cốc Đan.
Mộc Hàn Xuyên lấy ra một viên Tích Cốc Đan, nhìn chằm chằm vào chiếc lọ gốm nhỏ, rồi lại nhìn sang bên mùi thơm đang tỏa ra, hắn im lặng cất viên Tích Cốc Đan đi.
Tô Cửu tiếp tục nướng bánh rán hành, cho đến khi cả hai mặt bánh đều vàng giòn, nàng dùng dao cắt thành những miếng tam giác nhỏ, bỏ ra đĩa, rồi quay lại khuấy cái nồi cháo đang sôi sùng sục, tiếp tục nướng chiếc bánh rán tiếp theo.
Bánh Trôi ngồi trên vai của Tô Cửu, là một đứa trẻ ngoan, dù thấy mùi bánh rán hành thơm nức mũi đến mức muốn chảy nước miếng nhưng nó không dám vồ vập ăn ngay, phải đợi chủ nhân ăn cùng mới được.
Đăng bởi | yy27035127 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |