Lúc này Lý Quỳ lo lắng không yên, nhưng khi nhìn thấy nữ tu đối diện chỉ tu đến Luyện Khí tầng ba mà còn không chịu suy nghĩ trước khi ra ngoài, trong khi Tô Cửu đã là Luyện Khí tầng bốn, y cảm thấy yên tâm hơn.
"Được rồi, lần trước ta đã nghĩ, lần sau gặp lại ngươi nhất định sẽ giết ngươi, sau đó lột da xé thịt con thú nhỏ trên vai ngươi." Lục Cẩm Tú chậm rãi rút kiếm, chờ Tô Cửu cầu xin tha thứ.
Trong thành không được đánh nhau, nhưng ngoài thành thì không có vấn đề.
"Trời còn chưa tối mà ngươi đã bắt đầu mơ rồi." Tô Cửu vỗ nhẹ lên Bánh Trôi trên vai: "Ngươi có muốn tránh xa một chút không, đỡ phải chịu đánh bị thương."
Bánh Trôi vươn chân bám chặt vào vạt áo của Tô Cửu, thể hiện rõ quyết tâm đồng hành với nàng.
Mọi người xung quanh nghe thấy có người muốn động thủ, đều tự động rút lui ra ngoài phạm vi an toàn.
"Tô tiểu đạo hữu, nàng ấy là đệ tử của Huyền Thanh Tông đấy." Lý Quỳ không khỏi nhắc nhở.
"Chỉ vì là đệ tử Huyền Thanh Tông mà có thể tự do giết người à? Không cho người khác phản kháng sao?" Tô Cửu cố ý nói lớn cho mọi người nghe.
"Ha! Phản kháng à? Cuối cùng ai mới là kẻ mơ mộng? Đây là nơi tụ họp của đủ loại tu sĩ tán tu, một người phàm như ngươi chết đi cũng chẳng ai quan tâm. Lần này cho dù ngươi có gọi cả Lâu sư huynh ra cũng chẳng cứu được ngươi. Giết ngươi xong, ta còn có thể mang xác ngươi đến trước mặt y, biết đâu y thấy ta tốt bụng giúp ngươi thu xác thì sẽ cho ta chút lợi ích." Lúc này Lục Cẩm Tú còn cho rằng sự tự tin của Tô Cửu đén từ Lâu Vân Ế.
"Thì ra xác của ta còn có thể dùng như thế, ta học được rồi." Tô Cửu giơ tay, trong lòng nghĩ, một tia sáng mờ ảo lóe lên, thanh pháp kiếm xuất hiện từ trong túi trữ vật. Nếu có thể ra tay thì đừng nói nhiều nữa, làm lãng phí thời gian của nàng.
"Không thể nào!" Lục Cẩm Tú không thể tin được.
Nàng ta không thể nhìn ra tu vi của Tô Cửu, chỉ có một lý do duy nhất, đó là Tô Cửu có tu vi cao hơn nàng ta!
Sự thật này càng làm tổn thương nàng ta, rõ ràng mười ngày trước, Tô Cửu còn chẳng thể dẫn khí nhập môn, sao giờ lại tu vi vượt qua cả nàng ta!
Nàng ta chưa kịp nghĩ thêm, thanh kiếm của Tô Cửu đã đến trước mặt, Lục Cẩm Tú vội vàng thi pháp lùi lại, mặc dù chiêu kiếm vừa rồi chỉ là một động tác đơn giản, nhưng nàng ta vẫn cảm nhận được sự sắc bén trong đó.
Tô Cửu nhất định đã nhận được một cơ duyên lớn!
Lục Cẩm Tú tức giận nhìn chằm chằm vào Tô Cửu, thi triển chiêu thức Phi Hoa Xuyên Mây mới luyện thành, những cánh hoa bay đầy trời hướng về phía Tô Cửu.
Tối qua, Tô Cửu không phí công vung kiếm suốt một đêm. Kiếm pháp trong tay nàng vận dụng như nước chảy mây trôi, một chiêu Vân Khai Quang vừa xuất ra, ánh sáng xanh biếc đẹp như sóng biển dâng lên, áp xuống, những đóa hoa linh lực bay bọc kiếm khí chợt biến thành bụi mịn.
Nàng bay đến, một chưởng đánh Lục Cẩm Tú ngã xuống đất, tay cầm pháp kiếm, đứng cao nhìn xuống chỉ vào nàng ta.
“Làm sao có thể? Sao ngươi có thể thắng ta?” Lục Cẩm Tú ngã xuống đất, hoàn toàn rơi vào trạng thái nghi ngờ nhân sinh.
“Phải, ta cũng không ngờ ngươi lại yếu đến vậy.” Tô Cửu thở dài.
“…” Lục Cẩm Tú tức giận đến mức phun máu.
Lợi dụng lúc nàng mất cảnh giác, Lục Cẩm Tú phát ra một lá bùa nổ, đó là thứ mà nàng ta đã phải dùng gần hết linh thạch để mua, chuẩn bị cho lúc quan trọng để bảo vệ mạng sống. Nàng ta không tin Tô Cửu có thể tránh được, dù có tránh được thì cũng đủ để nàng trốn thoát.
Đăng bởi | yy27035127 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |