“Vì ta vui.” Tô Cửu cười rạng rỡ, cơn tức bị lừa gạt trong lòng cuối cùng cũng được trút ra.
“Chữ viết đẹp đấy.”
Một giọng nói ôn hòa kèm theo ý cười cười vang lên, Tô Cửu theo tiếng nhìn sang.
Một bóng người đột ngột xuất hiện, đây chính là lợi ích của việc có tu vi cao.
Người vừa đến trông chừng ba mươi tuổi, nhưng nàng biết, trong giới tu tiên nơi tuổi tác thường lên đến hàng ngàn năm, không thể nhìn bề ngoài mà đoán tuổi. Đối phương tuấn mỹ ôn nhuận, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ ôn hòa, nếu ngửi kỹ còn có thể cảm nhận được mùi thuốc thoang thoảng trên người hắn.
Thế nhưng, người nam nhân ôn nhuận nho nhã này ngay sau đó lại làm ra hành động trái ngược hoàn toàn, ông ấy vặn mạnh tai Mộc Úy Lâm: “Ngươi có biết hôm nay ngươi là người có khả năng đắc đạo cao nhất không hả? Vậy mà còn trốn ra ngoài chơi.”
“Nhị gia gia, Mộc gia chúng ta đã có tiểu thúc thúc Châu Ngọc, nếu con có thể đắc đạo cũng chỉ là dệt gấm thêm hoa. Nếu không được, đối với Mộc gia cũng chẳng tổn thất gì đúng không?” Mộc Úy Lâm ngoan ngoãn để mặc ông ấy vặn tai.
Y đã suy nghĩ kỹ rồi, trước đây y lo lắng nếu mình được chọn mà không đắc đạo được sẽ trở thành trò cười. Bây giờ y lại cảm thấy đắc đạo hay không cũng chẳng sao, thuận theo bản tâm là tốt nhất, mà bản tâm của y chính là không muốn tu luyện, chỉ muốn rong chơi.
“Lãng phí tư chất tốt như vậy.” Mộc Cưu Phú hừ lạnh. Tiểu tử này không muốn tu luyện chẳng lẽ ông còn có thể ép buộc được sao.
Cũng bởi vì phụ thân của đứa nhỏ này đã chết trong Bí cảnh Vô Biên, mà nó lại là do mẫu thân nó dùng bí pháp sinh ra cho nên trong nhà không khỏi nuông chiều nó một chút. Mà nuông chiều riết rồi thành ra cái bộ dạng lười biếng này.
“Nhị gia gia, con là hậu tích bạc phát.”
“Hừ!”
Nhị gia gia của y không muốn tiếp lời, chỉ đáp lại bằng một tiếng cười lạnh.
Mộc Cưu Phú không thừa nhận là ông ấy cố ý thả tiểu tử này ra ngoài, rồi sau đó mới lén lút đi theo. Mùi hương này, cho dù đầu bếp trong nhà dùng linh liệu có mùi thơm cũng không thể nướng ra được.
“Tiểu cô nương, thịt xiên của ngươi bán thế nào?” Mộc Cưu Phú tiến lại gần xem Lý Quỳ nướng.
Tay Lý Quỳ run lên, suýt chút nữa thì cho quá nhiều gia vị. Đối mặt với cao nhân, cho dù y không nhìn ra tu vi cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của đối phương.
Tô Cửu biết vị này chính là nhị gia gia của đứa trẻ ranh kia, vị luyện đan sư cấp bảy Mộc Úy Lâm từng nói. Nàng chỉ không ngờ bề ngoài ông ấy ôn nhuận mà tính tình lại nóng nảy như vậy.
“Mười khối linh thạch ba xiên.” Tô Cửu bưng đĩa thịt Lý Quỳ vừa nướng xong tới.
Trông có vẻ hơi đắt nhưng nàng đã cho thêm Vô Nhị Quả vào đấy, khụ, vật hiếm thì quý.
Mộc Cưu Phú cầm một xiên lên, cẩn thận quan sát bề ngoài, ở Quy Nhất giới ngoài Tích Cốc Đan thì chỉ có thịt nướng. Đầu bếp của tửu lâu ngoài việc cố gắng bảo tồn linh khí của yêu thú ra, còn chú trọng đến vẻ ngoài đẹp mắt. Đầu bếp của Mộc gia thông qua một loại gia vị có thể tạo màu, nướng ra chính là màu vàng kim đẹp mắt, sắc thì đẹp thật nhưng vị lại chẳng ra gì.
Mộc Cưu Phú cắn một miếng, tê, cay, mặn cùng các loại hương liệu hòa quyện vào nhau trong miệng, kích thích nước bọt tiết ra. Ông ấy nhất thời không màng đến hình tượng chỉ muốn nuốt trọn miếng ngon mới lạ này, vui vẻ hưởng thụ cảm giác thịt thơm tràn ngập trong miệng.
Đăng bởi | yy27035127 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |