Lăng Thương kiếm tôn tự nhiên nhìn ra Mộc Cưu Phú đã ăn ra rồi, không chỉ bởi vì ông ấy có tu vi Hóa Thần mà còn bởi vì luyện đan sư ở một mức độ nào đó đều tương đối nhạy cảm.
Ông cũng không nói gì, tin tưởng đối phương cũng sẽ không nói gì.
Mộc Cưu Phú tự nhiên sẽ không nói. Ông ấy nhìn về phía Tô Cửu, nếu ông ấy nhớ không lầm, chậu hoa kia đang ở trong tay tiểu cô nương này? Ông ấy nhớ rõ khi mẫu thân ông ấy tọa hóa có nói chậu hoa kia là bảo vật gia truyền, phải đời đời truyền lại, haiz… Tiểu cô nương hình như hơi nhỏ tuổi.
Lăng Thương đến không thiết lập kết giới, cũng không thay đổi dung mạo cho nên những tu sĩ do dự bên ngoài quầy hàng đã nhận ra ông, từng người một đều vô cùng kinh ngạc.
Thứ này là gì? Vậy mà ngay cả kiếm tôn một kiếm phá vạn pháp cũng đến ăn?
Mua! Nhất định phải mua một xiên nếm thử!
Lăng Thương ăn gần xong rồi, cũng biết không thể trì hoãn việc buôn bán của tiểu cô nương, để lại một khối thượng phẩm linh thạch, phi thân rời đi. Dạy dỗ tiểu sủng vô ơn gì đó, vô nghĩa.
Mộc Cưu Phú không đi, ông ấy lại lấy một xiên từ từ thưởng thức, luôn cảm thấy bên trong ngoài việc không có tạp chất ra, còn có một tia mùi vị quen thuộc. Rõ ràng đáp án sắp sửa bật ra nhưng lại cái gì cũng không nắm bắt được.
Trải qua việc hai vị cao nhân một miếng ăn ra sự khác biệt, Tô Cửu không dám nướng riêng nữa mà hợp tác với Lý Quỳ, giúp phết dầu rắc gia vị, như vậy không hoàn toàn qua tay nàng hẳn là sẽ không có hiệu quả thần kỳ.
“Đạo hữu, thịt xiên này bán thế nào?” Cuối cùng cũng có tu sĩ đang quan sát tiến lên, tuy rằng còn có một vị Hóa Thần ở đây nhưng mấy ai lại có thể chống lại sự cám dỗ của mỹ vị đúng không.
Tô Cửu chỉ vào tấm bảng đã thay giá: “Mười khối linh thạch ba xiên, không ngon không lấy linh thạch, có thể nếm thử rồi mua.”
Tu sĩ kia nhìn theo hướng Tô Cửu chỉ, thấy ở đó có một cái đĩa, bên trong đựng những miếng thịt vụn. Hắn ta đi qua nếm thử một miếng nhỏ, thịt quá nhỏ, hương vị trong miệng lướt qua rồi biến mất nhưng chắc chắn là mỹ vị mà hắn ta chưa từng nếm qua.
Tu sĩ lập tức móc ra mười khối linh thạch mua ba xiên, đi sang một bên ăn.
Hắn ta vừa định ăn, những tu sĩ khác đang quan sát lập tức vây quanh, nhìn chằm chằm hắn ta chờ đợi cảm nhận sau khi ăn.
Tu sĩ kia học theo tiểu thiếu niên ngồi bên trong, đặt ngang xiên tre, đưa thịt đến gần miệng nhẹ nhàng cắn một miếng. Khi vào miệng có một loại tê tê kỳ lạ, còn có một chút cay, nhưng hai loại hương vị này dung hợp lại với nhau lại ngon đến kỳ lạ.
Từ khi bước lên con đường tu luyện, thứ hắn ta nếm qua ngoài vị đan thì chính là vị muối, còn có linh quả chua ngọt. Loại mỹ vị mà mấy loại hương vị không biết tên này hỗn hợp lại với nhau va chạm ra là chưa từng nếm qua.
Một chữ, thơm! Hai chữ, thơm ngon! Bốn chữ, thơm ngon thần kỳ!
Những tu sĩ khác thấy tu sĩ này ăn ngon lành, vẻ mặt say mê như đang phi thăng, nhìn chằm chằm xiên thịt bóng loáng thơm phức kia một chút cũng xoay người đi mua ba xiên.
Lý Quỳ ban đầu còn lo lắng định giá quá cao sẽ không bán được, nhìn thấy tu sĩ lục tục móc linh thạch ra mua, lúc này mới yên tâm.
Rất nhanh, tu sĩ đến mua ngày càng đông. Nhìn linh thạch không bao lâu đã biến thành một đống nhỏ. Từ sau khi bị môn phái gia tộc từ bỏ, lần đầu tiên Lý Quỳ phát hiện thì ra linh thạch dễ kiếm như vậy.
Đăng bởi | yy27035127 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |