Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 670 chữ

Chương 3

Tối hôm đó mẹ hắn nói

Thiên Thiên về quê ngoại thăm ngoại đi con, ngoại nhớ con lắm đấy.

"Vâng cũng lâu rồi con không về thăm ngoại, vậy mai con về ngoại chơi hết hè ạ."

Gia đình hắn cơm nước xong hắn lại nhảy lên giường nằm đọc tiểu thuyết mạng rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau hắn bắt xe buzz về quê, quê ngoại hắn khá là xa cách biệt thành phố, ngoại hắn 1 mình cùng với hàng xóm quanh cũng chí có mấy hộ ở đó khá là yên bình.

Ngoại hắn cưng chiều hắn, có gì cũng cho hắn cha hắn ốm đâu cũng từ ngoại phụ giúp hắn cho mẹ hắn mượn tiền để ổn định cuộc sống đến giờ.

Hắn bắt xe đến đầu thôn rồi đeo balo đi bộ vào làng,đang đi trên đường thì hắn gặp 1 cô bé khả ái xinh xắn tầm 16 17 tuổi làm hắn nhìn ko chớp mắt, bất chợt cô bé quay về phía hắn, cô bé nhận ra hắn liền chạy đến bên hắn, hắn lại không nhận ra cô bé tưởng mình nhìn nhiều mạo phạm,người ta qua trách tội liền né mắt nhìn trời nhìn đất khá buồn cười, hắn nghe thấy tiếng êm rịu vang vào tai.

"Thiên Thiên ca ca còn nhớ ta không ta là cô bé ngày xưa lạc trong rừng được ca ca tìm thấy cứu ta này."

Hắn xuy nghĩ liền nhận ra cô bé này, là cô bé sát gần nhà ngoại hắn, cô bé cũng tội mẹ mất sớm khi sinh cô bé, cha cô bé gà trống nuôi con nuôi cô bé đến giờ khá là vất vả, hắn còn nhớ lúc đó cha cô bé bế cô bé đi xin sữa từng nhà để cho cô bé ăn,1 người vất vả chăm lo cho cô bé,rồi hắn lắc lắc đầu không nghĩ nữa.

"Ai nha cô bé thủa đó đã lớn từng này rồi cơ à, caca không nhận ra à nha."

"Hì hì, cũng được mọi người quan tâm ta mới có ngày hôm nay a."

Hắn nhìn cô bé có chút buồn, vì từ nhỏ bé đã quá hiểu chuyện mẹ mất sớm cha bé đi vào rừng kiếm ăn 1 đêm không về bé vội vàng vào rừng tìm kiếm cha mới bị lạc,sáng hôm sau cha hắn về thì không thấy bé đâu, vội vàng nhờ mọi người tìm bé, hắn hay đi vào rừng nhiều cùng ngoại từ nhỏ, vì vậy hắn chạy vào phụ tìm, lúc tìm thấy cô bé thì thấy cô bé khóc hết nước mắt gọi cha thật thương tâm a.

"Phương Nhi ca ca đến rồi đường khóc nữa."

lúc này cô bé mừng lắm chạy đến ôm chầm vào hắn,thấy cô bé hoảng loạn khóc thương tâm như vậy hắn không khỏi thương cho Phương Nhi.

hắn xoa xoa đầu cô bé rồi nói.

"ổn rồi đừng khóc nữa ca ca đưa ngươi về"

"hảo ca ca"

Từ khi được hắn cứu cô bé cũng định tình sau này sẽ chỉ gả cho hắn, hắn cũng không biết điều đó, mà có biết hắn cũng không quan tâm vì nhỏ tuổi như vậy nghĩ gì nhiều được như thế đâu,

khi về đến dưới núi 2 cha con Phương Nhi ôm nhau khóc òa.

"Phương nhi xin lỗi cha, Phương Nhi vì lo cho cha mà đi vào rừng xin lỗi cha huhuhu"

"không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi"

rồi cha Phương Nhi quay lại nhìn hắn, nắm chặt tay hắn, hắn không khỏi nhăn mặt vì tay hắn bị nắm đau nhưng không nói.

"cám ơn Thiên Thiên nhờ có cháu mà con ta được cứu cám ơn cháu nhiều lắm"

"không có gì đâu thúc"

rồi ai về nhà lấy, cũng chính vì thế mà Phương nhi lâu không gặp hắn vẫn nhận ra hắn là thế.

Bạn đang đọc Ta Sáng Tạo Tu Luyện Tại Đô Thị sáng tác bởi vuavampire
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuavampire
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.