Người Chiến Thắng (2)
Chương 23: Người Chiến Thắng (2)
Tiểu Hà Tình chưa bao giờ cảm nhận sự động viên rõ ràng đến thế. Mặt cô đỏ ửng, toàn thân nổi cả da gà. Trong trí nhớ của mình, đây là lần đầu tiên Lâm Chính Nhiên khích lệ cô như vậy.
Tim cô đập loạn nhịp, cô gật đầu thật mạnh, hệt như gà con mổ thóc: “Ừ! Tớ nhất định sẽ chiến thắng!”
Lúc này, Tiểu Hà Tình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Khí thế của cô như tăng gấp đôi so với bình thường.
Bước lên sàn đấu, Tiểu Long cao lớn vạm vỡ kinh ngạc nhìn Tiểu Hà Tình:
“Biểu cảm của cậu là sao vậy?”
Tiểu Hà Tình mím môi, khí thế mạnh mẽ nhưng vẫn ghi nhớ lời dặn của Lâm Chính Nhiên trước trận đấu.
Khi đối đầu Tiểu Long, đừng cười, đừng biểu cảm, chỉ nhìn thẳng vào cậu ta! Nhìn chằm chằm đến khi cậu ta mất tự tin!
Chỉ như vậy mới có thể áp đảo đối thủ bằng khí thế!
Tuy nhiên, dù đã trải qua một tháng tập luyện nghiêm ngặt, Tiểu Hà Tình vẫn chưa học được cách thể hiện sự hung dữ.
Từ dưới sàn đấu, Lâm Chính Nhiên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của cô mà che mặt, không dám nhìn tiếp.
Nhưng ai mà ngờ được, chính biểu cảm đáng yêu ấy lại tạo nên kỳ tích.
Khi Tiểu Long ra đòn trúng vào cánh tay của Tiểu Hà Tình, cô vẫn giữ gương mặt dễ thương, đôi môi mím chặt, không hề thay đổi biểu cảm. Điều này khiến Tiểu Long sửng sốt.
Cậu ta nghĩ: “Cô ấy... cô ấy thật đáng yêu... Sao lại đáng yêu thế chứ?”
Tiểu Hà Tình cố gắng giả vờ tỏ ra uy nghiêm, giọng nhẹ nhàng nhưng quyết liệt: “Tiếp tục đi!”
Tiểu Long đỏ mặt, lao lên tấn công, nhưng cú đấm bỗng mất đi lực mạnh, trở nên mềm yếu.
Nắm bắt thời cơ, Tiểu Hà Tình lập tức thực hiện một cú quật ngã, đè Tiểu Long xuống sàn. Trong tiếng còi của huấn luyện viên, cô giành chiến thắng.
Tiểu Hà Tình ngỡ ngàng không tin nổi, còn Tiểu Long, nằm trên sàn với gương mặt đỏ bừng, lẩm bẩm:
“Tớ thua rồi... Cậu thật là vừa đáng yêu lại vừa lợi hại đấy.”
“Thắng rồi?” Tiểu Hà Tình vui sướng giơ tay lên: “Tớ thắng rồi!”
Cô hào hứng vẫy tay về phía Lâm Chính Nhiên dưới sàn, ánh mắt lấp lánh ánh sáng như muốn nói: “Cách của cậu thực sự rất hiệu quả!”
Trong hiệp đấu cuối, đối thủ gần như không còn sức chiến đấu, quả thật cách này quá tuyệt.
Lâm Chính Nhiên nhìn rõ lý do cô thắng nhanh đến vậy, hắn chỉ biết thở dài không biết nên nói cái gì nữa.
Dù vậy, ngay cả khi Tiểu Long không bị vẻ đáng yêu của cô làm lung lay, chiến thắng cuối cùng chắc chắn vẫn thuộc về Tiểu Hà Tình. Khí thế của cô ở trận cuối mạnh mẽ đến mức không ai có thể đánh bại được.
Sau trận đấu, Tiểu Hà Tình nhận được phần thưởng như mong muốn.
Cô nói ra địa điểm, dẫn huấn luyện viên đến trung tâm thương mại.
Khi vừa bước vào tiệm bánh ngọt, cô nhân viên từ xa đã vẫy tay:
“Cô bé lại đến nữa à? Đã cuối tháng rồi, lần này là chỉ xem hay định lấy luôn vậy?”
Tiểu Hà Tình phấn khích đáp: “Lấy luôn ạ!”
“Ồ? Vậy là em thắng thật rồi hả?”
“Dạ!”
Huấn luyện viên rút điện thoại ra thanh toán. Cô nhân viên gói cẩn thận, trao hộp bánh cho Tiểu Hà Tình:
“Khách hàng cầm cẩn thận nhé, tổng cộng 499 đồng. Hẹn gặp lại!”
“Cảm ơn chị ạ!”
Tiểu Hà Tình ôm chặt hộp bánh chocolate, khuôn mặt rạng rỡ như đang giữ cả thế giới trong tay.
Trời dần tối.
Tiểu Hà Tình và Lâm Chính Nhiên ngồi trên bậc thang dưới chân tòa chung cư, ánh hoàng hôn nhuốm vàng cả không gian.
Cô đặt hộp bánh chocolate lên đầu gối, nhoẻn miệng cười:
“Lâm Chính Nhiên, đây là phần thưởng dành cho quán quân này!”
“Chocolate à?” Lâm Chính Nhiên tỏ vẻ thờ ơ: “Đúng là phần thưởng dành cho con nít thật.”
Tiểu Hà Tình đưa hộp bánh bằng hai tay, nghiêm túc nói: “Tặng cho cậu đấy.”
“Cho tôi?”
“Ừ. Tớ chọn phần thưởng này là để tặng cậu mà. Lần trước bố tớ cho tớ một thanh chocolate, cậu đã không lấy nó, tớ biết là vì cậu sợ tớ không nỡ nên mới không lấy mất. Lần này, tớ chọn loại đẹp nhất để tặng cậu, xem như là bù lại nhé.”
Lâm Chính Nhiên ngây ra một lúc, sau đó bật cười: “Cậu đúng là đầu óc có vấn đề. Thanh chocolate lần trước bị hỏng rồi, tôi lấy làm chi chứ?”
Măc dù nói vậy, hắn vẫn nhận món quà từ cô. Hắn đơn giản xé hộp ra, bẻ cánh thiên nga làm đôi, đưa một phần cho Tiểu Hà Tình, phần còn lại tự mình ăn.
“Cầm lấy, cùng ăn đi.”
Tiểu Hà Tình đón lấy mảnh chocolate, đợi Lâm Chính Nhiên ăn trước rồi mới bắt đầu ăn.
Vị ngọt tan nơi đầu lưỡi.
Cô hạnh phúc nhai chocolate, hai chân đong đưa, đuôi tóc cũng nhún nhảy theo từng nhịp.
Lâm Chính Nhiên hỏi: “Cậu thực sự định quay lại khi học cấp hai à? Chỗ này chẳng có gì thú vị cả.”
Tiểu Hà Tình nuốt miếng chocolate, khẽ nói: “Tớ quay lại chủ yếu là để gặp cậu. À, khi tớ về quê, có thể gọi điện cho cậu không?”
[Tiên Tử giành chiến thắng trong trận đấu, bất ngờ tặng ngài một viên linh đan thượng phẩm mang đầy tâm ý. Cả hai cùng chia sẻ, ngài nhận được: Sức mạnh +3, Quyến rũ +2, Cấp bậc +1.]
Lâm Chính Nhiên đáp: “Cậu thích thì cứ gọi, nhưng tôi không chắc sẽ nghe máy được hết đâu.”
Đăng bởi | milo1231 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |