Hồ Ly Tinh (1)
Chương 25: Hồ Ly Tinh (1)
Tiểu Hà Tình không thích hai biệt danh này, nhưng vì ai cũng gọi vậy nên cô đành chịu. Cô thậm chí đã từng gọi điện cho Lâm Chính Nhiên để phàn nàn về chuyện này.
Dù chuyển trường khá thuận lợi, nhưng cô vẫn không có một người bạn thân thực sự.
Cô nghĩ nguyên nhân có lẽ là vì ngày đầu nhập học đã khiến nhiều người sợ hãi bởi những cú quật ngã của mình.
Buổi trưa hôm nay, sau giờ học, Tiểu Hà Tình cầm ô đi đến căng tin để ăn trưa.
Mưa vẫn còn rơi.
Khi đi qua con đường nhỏ phía sau dãy lớp học, cô bất chợt nghe thấy tiếng cãi vã từ xa.
Ban đầu, Tiểu Hà Tình định không xen vào vì trẻ con cãi nhau vốn không phải chuyện lạ.
Nhưng rồi, cô thấy một nhóm nữ sinh đang vây quanh một cô bé xinh đẹp. Người bị vây trông rất quen.
Nhìn kỹ lại, cô nhận ra đó là Hàn Văn Văn, bạn cùng lớp với mình. Vì nhan sắc nổi bật, Hàn Văn Văn luôn được các nam sinh chú ý đến.
Hàn Văn Văn bị đẩy vào góc tường, nhưng vẫn không tỏ vẻ sợ hãi:
“Tôi đã nói rồi, cậu ấy tìm tôi là chuyện của cậu ấy, liên quan gì đến tôi chứ?”
Một nữ sinh trong nhóm lớn tiếng:
“Cậu nói dối! Là do cậu cố tình! Từ nhỏ đến lớn, tớ luôn đi học và về nhà cùng cậu ấy, cậu ấy còn nói sau này lớn lên sẽ cưới tớ! Vậy mà từ khi gặp cậu, cậu ấy chẳng thèm chơi với tớ nữa, ngày nào cũng chạy theo cậu!”
Một cô bé khác cũng góp lời:
“Cả anh trai tớ cũng vậy! Tại sao ngày nào anh ấy cũng tìm cậu, rồi lúc về nhà lại nhắc mãi về cậu vậy hả?!”
Hàn Văn Văn cau mày, hỏi lại:
“Vậy các cậu ấy tìm tôi thì liên quan gì đến tôi? Các cậu thấy tôi nói chuyện với họ chắc? Mỗi ngày có bao nhiêu nam sinh tìm cách bắt chuyện với tôi, tại sao các cậu không tự xem lại mình trước đi đã?”
“Cậu nói gì cơ?! Ý cậu là bọn tớ không đẹp bằng cậu sao?! Chẳng lẽ bọn tớ xấu xí lắm à? Rõ ràng là do cậu cố ý dụ dỗ họ!”
Thấy nhóm nữ sinh đã bắt đầu động tay chân, Tiểu Hà Tình lập tức chạy đến:
“Đừng đánh nhau nữa!”
Dù cô đã kịp thời can ngăn, nhưng mặt của Hàn Văn Văn vẫn bị cào rách một vệt, máu rỉ ra. Tóc tai cô bé cũng bị giật rối bù.
Nhưng Hàn Văn Văn không phải kiểu người dễ bắt nạt. Dù yếu hơn, cô vẫn cào rách mặt đối phương.
Tiểu Hà Tình dang tay che chắn trước Hàn Văn Văn, lên tiếng bênh vực:
“Các cậu đừng đánh nữa. Tớ học cùng lớp với Hàn Văn Văn, tớ có thể làm chứng rằng cậu ấy thực sự không hề dụ dỗ ai. Trong lớp, cậu ấy hầu như chẳng nói chuyện với nam sinh nào cả.”
Nói xong, Cô quay lại hỏi Hàn Văn Văn:
“Đúng... đúng vậy chứ? Nếu tớ không nhầm thì cậu thường ăn cơm và làm mọi thứ một mình đúng không?”
Hàn Văn Văn nhìn Tiểu Hà Tình, dùng tay lau vết máu trên mặt.
Đám nữ sinh trong nhóm nổi giận, định tiến đến:
“Cậu là ai hả?! Chuyện này liên quan gì đến cậu?!”
Tiểu Hà Tình cảnh báo:
“Đừng đến gần! Đừng động vào tớ.”
Nhưng một người vừa túm lấy áo của Tiểu Hà Tình, cô liền thực hiện một cú quật ngã, hất thẳng đối phương xuống mặt đất ướt sũng.
“Bốp!”
Bùn đất và nước mưa bắn tung tóe.
Đối phương ngã xuống, đầu tiên là sững sờ, sau đó bật khóc òa:
“Đau quá! Đau quá! Tớ sẽ về méc mẹ tớ!”
Tiểu Hà Tình hoảng hốt trấn an:
“Cậu không... không sao chứ? Dù đau nhưng tớ ném có kỹ thuật, sẽ không bị thương đâu.”
Cả nhóm nữ sinh hoảng sợ, lùi lại vài bước rồi chạy mất.
Hàn Văn Văn đứng sau, cũng ngỡ ngàng nhìn Tiểu Hà Tình. Cô bé đã nghe danh “Nữ Hoàng Quật Ngã” từ lâu, nhưng không ngờ lại tận mắt chứng kiến cô thực sự ra tay...
Mãi đến khi đám nữ sinh kia chạy đi được một lúc lâu, Tiểu Hà Tình mới cảm thấy lòng mình đầy hoang mang. Cô nghĩ thầm: Chẳng lẽ bọn họ sẽ mách thầy cô đấy à?
Như vậy chẳng phải cô sẽ bị mắng à?
Nhưng mà thôi, bị mắng thì cũng chịu vậy. Cô tự an ủi mình: Dù sao mình cũng làm việc tốt mà, ngay cả Lâm Chính Nhiên biết được chắc cũng sẽ không trách mình đâu.
Cô quay đầu nhìn Hàn Văn Văn, trên mặt cô vẫn còn vết máu rỉ ra:
“Cậu không sao chứ? Có phải tớ đến hơi muộn rồi không...”
Hàn Văn Văn như vừa bừng tỉnh từ cơn chấn động, nở một nụ cười nhẹ nhàng:
“Không đâu, cảm ơn cậu đã giúp tớ. Nếu bọn họ mách thầy cô hoặc gọi phụ huynh, tớ sẽ làm chứng cho cậu.”
Tiểu Hà Tình thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi cảm thán: Cô gái tên Hàn Văn Văn này quả thực rất đẹp mà.
Nụ cười của cô ấy mang theo nét tinh ranh như hồ ly, gương mặt nhỏ nhắn với dáng cằm thon dài, nét đẹp tinh tế đến khó tả.
“Không cần cảm ơn đâu. Tớ đưa cậu đến phòng y tế nhé? Mặt cậu bị thương rồi.”
“Không sao đâu.” Hàn Văn Văn lấy từ túi ra một chiếc gương nhỏ, soi vào vết thương:
“Chút vết thương nhỏ này không đau không ngứa. Tớ tự đi được rồi, cậu đi ăn trưa đi.”
Đăng bởi | milo1231 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |