Cuộc sống hoàn hảo đang vẫy gọi tôi (1)
Chương 3: Cuộc sống hoàn hảo đang vẫy gọi tôi (1)
Lâm Chính Nhiên: "...."
Hắn gượng gạo đáp:
"Thưa cô, em biết rồi ạ."
Nhìn tình huống hiện tại, Lâm Chính Nhiên không khỏi thầm nghĩ: Hóa ra đây là một hệ thống chỉ biết làm người kể chuyện. Nhưng đúng là họa phúc luôn đi đôi mà. Dù sao ở thế giới này, mình hầu như không có cái gì có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cả. Hắn có thể an tâm phát triển mạnh mẽ rồi!
Nói mới nhớ, ở thế giới này mình phải tu luyện thế nào đây nhỉ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc ăn đan dược để tiến bộ à? ...Khoan đã, đừng bảo là hắn phải học sách nha.
Nghĩ vậy, Lâm Chính Nhiên thử lật mở một cuốn sách thiếu nhi trong lớp mầm non.
[Đang tu luyện…Đây là quyển sách tu luyện sơ cấp. Sau khi học thuộc toàn bộ, ngài có thể đột phá lên cấp năm.]
Lâm Chính Nhiên: "Cái quái gì vậy?! Thật luôn á hả?! Thế thì giai đoạn sau chắc khó tu luyện lắm đây!"
...
Một âm thanh hoảng hốt không lớn lắm vang lên từ trong nhà vệ sinh nữ.
Tiểu Hà Tình ấn nút xả nước, nhìn tay áo bị ướt. Vì cô vội vàng làm gì đó mà không cẩn thận để nước bắn vào.
Cô bé vội vàng đi đến bồn rửa tay, định dùng nước để rửa sạch chỗ đó đi.
Đúng lúc đó, chuông hết tiết vang lên. Một cậu bé đi ngang qua bồn rửa tay, thấy cô vừa rửa vừa ngửi tay áo, liền đứng ngây người một lúc rồi tò mò hỏi:
“Cậu đang làm gì thế? Chẳng lẽ vừa nãy cậu tè lên tay áo đấy à?!”
Tiểu Hà Tình bị bắt gặp, mặt đỏ bừng, cô bé cúi gằm không nói gì, chỉ vội vàng rửa sạch tay áo của mìn.
Cậu bé bỗng nhiên bật cười, giọng có chút kiêu ngạo, thậm chí còn lớn tiếng hét lên:
“Mau lại đây xem này! Mau lại đây xem này! Cô bé này tè lên quần áo đấy! Giờ đang giặt đồ luôn này!”
Cậu ta hét lên một tiếng khiến rất nhiều bạn nhỏ xúm lại xem.
Hà Tình sợ đến mức khóc nức nở, nước mắt rưng rưng, không dám quay đầu lại.
Lâm Chính Nhiên đang ngồi trong lớp cũng nghe thấy tiếng hét.
Ngay lúc đó, âm thanh của hệ thống vang lên.
【Ngươi và Hà Tiên Tử vừa mới chia tay chưa bao lâu thì nghe thấy tiếng ẩu đả từ xa. Có vẻ như Tiên Tử bị kẻ xấu bắt nạt. Nếu cứu Tiên Tử, rất có thể đối phương sẽ tặng bảo vật để cảm ơn. Nhưng không cứu cũng là một lựa chọn, bởi vì tu tiên nguy hiểm, mọi việc đều cần cân nhắc kỹ càng.】
Lâm Chính Nhiên bước ra khỏi lớp học, thấy Hà Tình đang bị đám đông vây quanh lại, chỉ biết đứng đó tủi thân lau nước mắt.
Không hề do dự, hắn tiến thẳng về phía trước, chen vào giữa đám đông:
“Ai vừa hét vậy hả?! Bị làm sao đấy hả? Ra đây mau!”
Mọi người nhìn thấy Lâm Chính Nhiên, ai nấy đều im lặng, không dám lên tiếng.
Bởi vì người nào đó nổi tiếng là kẻ xấu ở trường mẫu giáo, cậu không bao giờ chơi với ai, cũng chẳng thích nói chuyện với bất kỳ người nào, nhưng mà mỗi lần hắn mở miệng đều lạnh lùng, hung hãn, khiến ai cũng phải sợ hãi.
Tuy nhiên, vì vẻ ngoài điển trai nên cũng có không ít cô bé thầm nghĩ rằng hắn rất có cá tính.
Lúc này, hắn vừa hét lên một tiếng, tức thì không ai dám lên tiếng cả.
Tiểu Hà Tình tủi thân lau nước mắt, đứng đó nhìn chằm chằm vào Lâm Chính Nhiên.
Lâm Chính Nhiên bước đến trước mặt cô:
“Khóc cái gì? Người ta nói cậu như vậy mà cậu không biết cãi lại à?! Chỉ biết khóc thôi à?!”
Tiểu Hà Tình vốn tính cách yếu đuối, không thích nói chuyện, lại càng không biết cãi nhau với người khác. Thường ngày, có không ít bạn nhỏ thích lấy cô ra làm trò cười để trêu chọc.
Vì vậy, với tư cách là thanh mai trúc mã, thỉnh thoảng còn qua nhà cô ăn cơm nên Lâm Chính Nhiên đôi lúc vẫn đứng ra để bảo vệ cô.
“Hu hu~”
“Đừng khóc nữa! Cậu mà khóc nữa tôi không thèm quản cậu đâu!”
Tiểu Hà Tình ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe, đứng đó sụt sịt.
Lâm Chính Nhiên hỏi:
“Ai bắt nạt cậu đâu? Chỉ cho tôi xem nào.”
Tiểu Hà Tình cúi đầu không nói.
Lâm Chính Nhiên nổi cáu, đưa tay véo má cô.
“Cậu có nói hay không hả?!”
Thực ra hắn véo cũng chẳng đau gì cả, nhưng Tiểu Hà Tình vẫn tủi thân, mếu máo, cho đến khi nhìn về phía cậu bé kia.
Lâm Chính Nhiên quay đầu lại, thấy cậu bé đó đang run rẩy, mặt mày tái mét.
Lâm Chính Nhiên trợn tròn mắt, hét lên:
“Là cậu bắt nạt Hà Tình đấy à?! Vừa rồi tôi gọi cậu sao không đứng ra hả?! Đi, giờ tôi dẫn cậu lên gặp cô giáo. Nếu cô không xử lý thì chúng ta ra ngoài đánh nhau luôn!”
Vừa nói hắn vừa bước đến, nhưng còn chưa nói xong, cậu bé kia đã bật khóc, lí nhí nói:
“Xin lỗi, tớ xin lỗi! Tớ không cố ý!”
Lâm Chính Nhiên túm lấy áo cậu ta. Trẻ con đúng là dễ bị dọa.
“Cậu xin lỗi nhỏ như vậy ai mà nghe thấy hả?! Vừa nãy không phải cậu hét to lắm mà?! Giờ hét lại tôi nghe! Nói xin lỗi Hà Tình mau!”
“Xin lỗi! Hà Tình, tớ xin lỗi! Mong cậu tha thứ cho tớ!” Cậu bé kia sợ đến mức òa khóc nức nở.
Đăng bởi | milo1231 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 19 |